Phải biết, Lâm Nhất chỉ mới đạt đến cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ mà thôi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vân Yên hiện lên nụ cười gượng gạo hiếm thấy. Nàng ta quả thật không nhìn thấu Lâm Nhất.
Cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ.
Dùng ít địch nhiều sẽ có bao nhiêu phần thắng cơ chứ?
Chẳng lẽ hắn không hiểu điều đó?
Nhưng nàng ta lại có cảm giác… có lẽ Lâm Nhất thật sự có bản lĩnh nên mới dám làm thế, bèn thấp giọng nói: “Giờ lo giải quyết mấy con… yêu thú này trước đã, yên lặng theo dõi tình hình!”
Ở giữa hồ…
“Vậy thì ta sẽ chơi cùng các ngươi…”
Mặc cho người ngoài lo lắng và hoảng hốt, Lâm Nhất đứng trong tâm bão lại bình tĩnh đánh giá tình hình.
Huyết Vân kiếm pháp ư?
Ngăn một kiếm này trước đã!
Ngay khi kiếm quang màu máu mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên sắp rơi xuống, Lâm Nhất thầm lắc đầu, kiếm quang thế này đã khiến các người cảm thấy kinh ngạc rồi à?
Nếu bọn họ biết được hắn có thể thi triển kiếm ý Tiên Thiên thì không biết sẽ như thế nào.
Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ, hắn xòe bàn tay ra, duỗi tay nắm chặt lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa từ sau lưng bay vọt ra.
Khoảnh khắc năm ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, một cảm giác tin tưởng cực mạnh lan tràn khắp trái tim hắn.
Nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, chiến ý toàn thân như một ngọn lửa đang rực cháy.
“Tên này… vậy mà lại không né?”
Thấy Lâm Nhất không tránh cũng không né, ánh mắt Diệp Thương Minh lóe lên tia mừng rỡ. Huyết Vân kiếm pháp của hắn đã được kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên phụ trợ, trong cùng cảnh giới, có rất ít người cản nổi, hầu hết đều lựa chọn tránh đi.
Nhưng tên thiếu niên trước mắt lại không như vậy, hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Đúng là không biết tự lượng sức, ngông cuồng, vô tri.
Ánh mắt Diệp Thương Minh vô cùng lạnh lẽo, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
Nếu đã như thế, vậy thì chết đi!
“Chút tài mọn mà thôi, cớ sao phải trốn?”
Lâm Nhất cười khẩy, trường kiếm đã ra nửa tấc, thân kiếm trước mắt hắn hệt như một làn thu thủy, thoáng hiện ánh trăng mờ ảo, tranh nhau ra khỏi vỏ.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt!
Thoáng chốc, ánh trăng sáng chói bộc phát từ trên người Lâm Nhất, sau đó ngưng tụ thành một luồng kiếm quang màu bạc xinh đẹp, hung hăng bổ ra.
Trăng sáng nhô cao, những nơi kiếm quang đi qua, vạn vật trên thế gian dường như mất đi màu sắc.
Lâm Nhất có kiếm trong tay hoàn toàn khác với Lâm Nhất tay không.
Rầm!
Hai tia kiếm mang màu máu đáng sợ va vào nhau trong không trung, khiến người ta cảm thấy cực kỳ kiêng dè. Chiêu kiếm này khiến không gian nứt ra, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên cũng bị đánh tan.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Vân Yên hiện lên nụ cười gượng gạo hiếm thấy. Nàng ta quả thật không nhìn thấu Lâm Nhất.
Cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi bật rễ.
Dùng ít địch nhiều sẽ có bao nhiêu phần thắng cơ chứ?
Chẳng lẽ hắn không hiểu điều đó?
Nhưng nàng ta lại có cảm giác… có lẽ Lâm Nhất thật sự có bản lĩnh nên mới dám làm thế, bèn thấp giọng nói: “Giờ lo giải quyết mấy con… yêu thú này trước đã, yên lặng theo dõi tình hình!”
Ở giữa hồ…
“Vậy thì ta sẽ chơi cùng các ngươi…”
Mặc cho người ngoài lo lắng và hoảng hốt, Lâm Nhất đứng trong tâm bão lại bình tĩnh đánh giá tình hình.
Huyết Vân kiếm pháp ư?
Ngăn một kiếm này trước đã!
Ngay khi kiếm quang màu máu mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên sắp rơi xuống, Lâm Nhất thầm lắc đầu, kiếm quang thế này đã khiến các người cảm thấy kinh ngạc rồi à?
Nếu bọn họ biết được hắn có thể thi triển kiếm ý Tiên Thiên thì không biết sẽ như thế nào.
Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ, hắn xòe bàn tay ra, duỗi tay nắm chặt lấy chuôi kiếm Táng Hoa vừa từ sau lưng bay vọt ra.
Khoảnh khắc năm ngón tay nắm lấy chuôi kiếm, một cảm giác tin tưởng cực mạnh lan tràn khắp trái tim hắn.
Nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, chiến ý toàn thân như một ngọn lửa đang rực cháy.
“Tên này… vậy mà lại không né?”
Thấy Lâm Nhất không tránh cũng không né, ánh mắt Diệp Thương Minh lóe lên tia mừng rỡ. Huyết Vân kiếm pháp của hắn đã được kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên phụ trợ, trong cùng cảnh giới, có rất ít người cản nổi, hầu hết đều lựa chọn tránh đi.
Nhưng tên thiếu niên trước mắt lại không như vậy, hắn ta vẫn đứng yên tại chỗ.
Đúng là không biết tự lượng sức, ngông cuồng, vô tri.
Ánh mắt Diệp Thương Minh vô cùng lạnh lẽo, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
Nếu đã như thế, vậy thì chết đi!
“Chút tài mọn mà thôi, cớ sao phải trốn?”
Lâm Nhất cười khẩy, trường kiếm đã ra nửa tấc, thân kiếm trước mắt hắn hệt như một làn thu thủy, thoáng hiện ánh trăng mờ ảo, tranh nhau ra khỏi vỏ.
Ánh Sáng Hạo Nguyệt!
Thoáng chốc, ánh trăng sáng chói bộc phát từ trên người Lâm Nhất, sau đó ngưng tụ thành một luồng kiếm quang màu bạc xinh đẹp, hung hăng bổ ra.
Trăng sáng nhô cao, những nơi kiếm quang đi qua, vạn vật trên thế gian dường như mất đi màu sắc.
Lâm Nhất có kiếm trong tay hoàn toàn khác với Lâm Nhất tay không.
Rầm!
Hai tia kiếm mang màu máu đáng sợ va vào nhau trong không trung, khiến người ta cảm thấy cực kỳ kiêng dè. Chiêu kiếm này khiến không gian nứt ra, kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên cũng bị đánh tan.