*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Thương phụt cười, phun ra một ngụm rượu: “Ha ha ha, không phải, ý ta là ngươi cần luyện thành Song Nguyệt tranh sáng mới được”.
Lâm Nhất ngẩn ra, lập tức cười phá lên.
Hoá ra là muốn hắn quên hết mọi phiền não, quy y Phật Môn, hiểu thấu Phật lý như hắn ta mới có thể tu luyện.
Hắn đoán cũng gần đúng, nhưng hắn không xuống tóc theo Phật, xem ra chỉ có thể từ bỏ Chư Thiên Ấn.
Dù sao thì cũng hơi đáng tiếc.
Hai người trò chuyện, uống rượu vui vẻ, nhưng đêm nay, trong phủ công chúa cũng có người sầm mặt, kẻ thì không được tự nhiên.
Người sầm mặt là đại hoàng tử, sau khi rời đi, hắn ta không nói lời nào, giữ vẻ mặt âm u đến tận bây giờ.
Kẻ không được tự nhiên là Vương Diễm, hắn ta đứng ở bên cạnh, run bần bật, không dám lên tiếng.
Hôm nay ở đại điện Quỳnh Đài, hắn ta cũng âm thầm theo dõi, mọi chuyện diễn ra rõ ràng ngay trước mắt. Nhìn thấy Lâm Nhất toả sáng, hắn ta căm hận đến mức nghiến răng, cực kỳ đau lòng.
Còn lí do tại sao đại hoàng tử tức giận, hắn ta cũng đoán ra được một phần.
Công chúa Phượng Hoa đã năm năm không tổ chức tiệc sinh nhật, ai ngờ năm nay tổ chức vẫn long trọng như trước, thậm chí còn hơn trước kia.
Rất nhiều tông môn vẫn kính sợ nàng ta như mọi khi.
Đại hoàng tử Tần Vũ vốn kiêng dè công chúa Phượng Hoa, sao có thể vui vẻ được?
Tần Vũ đột nhiên đứng lên, dường như muốn nói gì đó, Vương Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Hân Tuyệt, không thể giữ nữa”.
Đại hoàng tử trầm giọng nói, nhưng lại khiến nét mặt Vương Diễm cứng đờ: “Vậy còn Lâm Nhất ạ?”
“Lâm Nhất?”
Tần Vũ cười mỉa mai: “Với tầm mắt của ngươi cũng chỉ xứng nhằm vào một tên Kiếm Nô. Sao Lâm Nhất có thể có tư cách thi đấu với các công tử trong Long Môn tranh tài, ngăn cản ta giành được hạng nhất?”
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Vương Diễm vội vàng cúi đầu, trầm giọng đáp.
“Đi thôi!”
Sát khí loé qua trong mắt Tần Vũ, hắn ta nhấc chân chuẩn bị rời đi. Hắn ta luôn rất quyết đoán, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không chần chừ.
Nhưng hai người vừa bước ra khỏi cửa sân đã bị một ông lão áo xám chặn lại.
Trên khuôn mặt lười nhác của ông lão lộ ra ý cười, ông ta chắp tay: “Lâu rồi không gặp, công chúa điện hạ rất nhớ đại hoàng tử, xin đại hoàng tử ở lại thêm vài ngày”.
Tần Vũ cười khẽ: “Muội muội vẫn hiểu ta nhất, lòng ta nghĩ
Lưu Thương phụt cười, phun ra một ngụm rượu: “Ha ha ha, không phải, ý ta là ngươi cần luyện thành Song Nguyệt tranh sáng mới được”.
Lâm Nhất ngẩn ra, lập tức cười phá lên.
Hoá ra là muốn hắn quên hết mọi phiền não, quy y Phật Môn, hiểu thấu Phật lý như hắn ta mới có thể tu luyện.
Hắn đoán cũng gần đúng, nhưng hắn không xuống tóc theo Phật, xem ra chỉ có thể từ bỏ Chư Thiên Ấn.
Dù sao thì cũng hơi đáng tiếc.
Hai người trò chuyện, uống rượu vui vẻ, nhưng đêm nay, trong phủ công chúa cũng có người sầm mặt, kẻ thì không được tự nhiên.
Người sầm mặt là đại hoàng tử, sau khi rời đi, hắn ta không nói lời nào, giữ vẻ mặt âm u đến tận bây giờ.
Kẻ không được tự nhiên là Vương Diễm, hắn ta đứng ở bên cạnh, run bần bật, không dám lên tiếng.
Hôm nay ở đại điện Quỳnh Đài, hắn ta cũng âm thầm theo dõi, mọi chuyện diễn ra rõ ràng ngay trước mắt. Nhìn thấy Lâm Nhất toả sáng, hắn ta căm hận đến mức nghiến răng, cực kỳ đau lòng.
Còn lí do tại sao đại hoàng tử tức giận, hắn ta cũng đoán ra được một phần.
Công chúa Phượng Hoa đã năm năm không tổ chức tiệc sinh nhật, ai ngờ năm nay tổ chức vẫn long trọng như trước, thậm chí còn hơn trước kia.
Rất nhiều tông môn vẫn kính sợ nàng ta như mọi khi.
Đại hoàng tử Tần Vũ vốn kiêng dè công chúa Phượng Hoa, sao có thể vui vẻ được?
Tần Vũ đột nhiên đứng lên, dường như muốn nói gì đó, Vương Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Hân Tuyệt, không thể giữ nữa”.
Đại hoàng tử trầm giọng nói, nhưng lại khiến nét mặt Vương Diễm cứng đờ: “Vậy còn Lâm Nhất ạ?”
“Lâm Nhất?”
Tần Vũ cười mỉa mai: “Với tầm mắt của ngươi cũng chỉ xứng nhằm vào một tên Kiếm Nô. Sao Lâm Nhất có thể có tư cách thi đấu với các công tử trong Long Môn tranh tài, ngăn cản ta giành được hạng nhất?”
“Vâng, thuộc hạ đã hiểu”.
Vương Diễm vội vàng cúi đầu, trầm giọng đáp.
“Đi thôi!”
Sát khí loé qua trong mắt Tần Vũ, hắn ta nhấc chân chuẩn bị rời đi. Hắn ta luôn rất quyết đoán, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không chần chừ.
Nhưng hai người vừa bước ra khỏi cửa sân đã bị một ông lão áo xám chặn lại.
Trên khuôn mặt lười nhác của ông lão lộ ra ý cười, ông ta chắp tay: “Lâu rồi không gặp, công chúa điện hạ rất nhớ đại hoàng tử, xin đại hoàng tử ở lại thêm vài ngày”.
Tần Vũ cười khẽ: “Muội muội vẫn hiểu ta nhất, lòng ta nghĩ