Hắn ta dời mắt đi, phất tay áo dài, trầm giọng bảo: “Đi”.
Lãnh Dật trong bộ đồ đen đứng bên cạnh lại không cam lòng, trước khi đi hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sát khí trong mắt hiển hiện không chút che giấu.
“Tại sao Phan huynh không cho ta ra tay giết tiểu tử này?”
Lãnh Dật xoay người lại hỏi.
Vừa rồi hắn ta hơi bực bội, ỷ vào trạng thái đỉnh phong của mình nên chỉ dùng chưa tới một nửa thực lực.
Hắn ta cứ tưởng đã thừa sức chà đạp Lâm Nhất.
Nhưng không ngờ lại chịu thiệt ngay trước mặt mọi người, còn bị Lâm Nhất cười nhạo.
“Không gấp, cứ từ từ chơi. Bây giờ ra tay thì hời cho người khác quá. Tên nhóc này đã muốn chết thì cứ chiều ý hắn đi. Trong trận tranh giành kim liên Tử Hỏa, tên nhóc này giao lại cho Lãnh huynh giải quyết vậy”.
Phan Nhạc thản nhiên cười, ánh mắt vô cùng độc ác.
“Yên tâm, ta còn nhiều thủ đoạn chưa dùng đến. Nếu tên nhóc này vì thế mà đánh giá thấp thực lực của ta thì cũng không sao, đến lúc đó hắn sẽ chết càng thảm hơn mà thôi”.
Dưới lớp mặt nạ ly miêu, Lãnh Dật cười nham hiểm, khiến người khác kinh hãi không thôi.
Phan Nhạc gật đầu, hắn ta nhất định phải lấy được kim liên Tử Hỏa, bất kể là ai, dám chắn đường hắn ta thì đều phải chết.
Lâm Nhất muốn đấu với hắn thì cứ từ từ chơi.
“Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.
Nhìn đám người lầu Huyết Vũ đi xa dần, Liễu Vân Yên chậm rãi tiến lên, khẽ giọng nói.
Lâm Nhất thản nhiên nói: “So với Liễu cô nương thì vẫn còn kém một chút”.
Liễu Vân Yên như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Nếu chỉ xét về thực lực võ đạo, e là ta cũng khó làm gì được ngươi, nhưng… nếu tính đến những thủ đoạn khác thì chưa chắc”.
Câu này mang hàm ý rằng nếu nàng ta sử dụng thủ đoạn của Huyền sư thì Lâm Nhất vẫn không phải là đối thủ của nàng ta.
Lâm Nhất cười cười, không tranh luận.
Đợi đối phương nhìn thấy phong thái rút kiếm chân chính của mình, hi vọng nàng ta vẫn có thể tự tin như vậy.
Đối phương có thủ đoạn của Huyền sư, lẽ nào hắn không có thủ đoạn khác sao?
Lúc này, ánh mắt những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ nhìn Lâm Nhất cũng đã thay đổi nhiều, ban đầu là tôn kính không dám tiếp cận, bây giờ thì càng sợ hãi, kính nể hơn.
Đến bây giờ, e rằng không còn ai dám có thành kiến gì với hắn.
“Lâm công tử, vừa rồi hai chữ tình nghĩa rất hợp ý ta. Sau khi chuyện này kết thúc, chuyện ta hứa với ngươi nhất định sẽ làm được, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi”.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên vẻ dịu dàng, khẽ giọng nói.
Vừa rồi, Lâm Nhất không hề dao động trước cái giá mà Phan Nhạc đưa ra khiến nàng ta nhìn hắn bằng con mắt khác.
Lâm Nhất không đáp lời, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện ta đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ cố hết sức làm, vả lại ta cũng có nhu cầu với kim liên Tử Hỏa. Nhắc tới, có lẽ đã sắp tới chỗ kim liên Tử Hỏa sinh trưởng rồi”.
Hắn nhìn thấy trong rừng rậm xung quanh có không ít cao thủ ẩn nấp.
Số cao thủ đó lại chiếm cứ một phương, cắm trại đóng quân, không hề đứng dậy.
Lãnh Dật trong bộ đồ đen đứng bên cạnh lại không cam lòng, trước khi đi hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sát khí trong mắt hiển hiện không chút che giấu.
“Tại sao Phan huynh không cho ta ra tay giết tiểu tử này?”
Lãnh Dật xoay người lại hỏi.
Vừa rồi hắn ta hơi bực bội, ỷ vào trạng thái đỉnh phong của mình nên chỉ dùng chưa tới một nửa thực lực.
Hắn ta cứ tưởng đã thừa sức chà đạp Lâm Nhất.
Nhưng không ngờ lại chịu thiệt ngay trước mặt mọi người, còn bị Lâm Nhất cười nhạo.
“Không gấp, cứ từ từ chơi. Bây giờ ra tay thì hời cho người khác quá. Tên nhóc này đã muốn chết thì cứ chiều ý hắn đi. Trong trận tranh giành kim liên Tử Hỏa, tên nhóc này giao lại cho Lãnh huynh giải quyết vậy”.
Phan Nhạc thản nhiên cười, ánh mắt vô cùng độc ác.
“Yên tâm, ta còn nhiều thủ đoạn chưa dùng đến. Nếu tên nhóc này vì thế mà đánh giá thấp thực lực của ta thì cũng không sao, đến lúc đó hắn sẽ chết càng thảm hơn mà thôi”.
Dưới lớp mặt nạ ly miêu, Lãnh Dật cười nham hiểm, khiến người khác kinh hãi không thôi.
Phan Nhạc gật đầu, hắn ta nhất định phải lấy được kim liên Tử Hỏa, bất kể là ai, dám chắn đường hắn ta thì đều phải chết.
Lâm Nhất muốn đấu với hắn thì cứ từ từ chơi.
“Công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.
Nhìn đám người lầu Huyết Vũ đi xa dần, Liễu Vân Yên chậm rãi tiến lên, khẽ giọng nói.
Lâm Nhất thản nhiên nói: “So với Liễu cô nương thì vẫn còn kém một chút”.
Liễu Vân Yên như có điều suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Nếu chỉ xét về thực lực võ đạo, e là ta cũng khó làm gì được ngươi, nhưng… nếu tính đến những thủ đoạn khác thì chưa chắc”.
Câu này mang hàm ý rằng nếu nàng ta sử dụng thủ đoạn của Huyền sư thì Lâm Nhất vẫn không phải là đối thủ của nàng ta.
Lâm Nhất cười cười, không tranh luận.
Đợi đối phương nhìn thấy phong thái rút kiếm chân chính của mình, hi vọng nàng ta vẫn có thể tự tin như vậy.
Đối phương có thủ đoạn của Huyền sư, lẽ nào hắn không có thủ đoạn khác sao?
Lúc này, ánh mắt những đệ tử khác của thư viện Thiên Phủ nhìn Lâm Nhất cũng đã thay đổi nhiều, ban đầu là tôn kính không dám tiếp cận, bây giờ thì càng sợ hãi, kính nể hơn.
Đến bây giờ, e rằng không còn ai dám có thành kiến gì với hắn.
“Lâm công tử, vừa rồi hai chữ tình nghĩa rất hợp ý ta. Sau khi chuyện này kết thúc, chuyện ta hứa với ngươi nhất định sẽ làm được, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi”.
Trong mắt Liễu Vân Yên lóe lên vẻ dịu dàng, khẽ giọng nói.
Vừa rồi, Lâm Nhất không hề dao động trước cái giá mà Phan Nhạc đưa ra khiến nàng ta nhìn hắn bằng con mắt khác.
Lâm Nhất không đáp lời, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện ta đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ cố hết sức làm, vả lại ta cũng có nhu cầu với kim liên Tử Hỏa. Nhắc tới, có lẽ đã sắp tới chỗ kim liên Tử Hỏa sinh trưởng rồi”.
Hắn nhìn thấy trong rừng rậm xung quanh có không ít cao thủ ẩn nấp.
Số cao thủ đó lại chiếm cứ một phương, cắm trại đóng quân, không hề đứng dậy.