Trong dị tượng kinh người bực này, Thần Dương Toái Thiên Ấn và Huyết Giáp Ma Quyền quấn lấy nhau, tiếng nổ mạnh giống như vô số cột sét trên chín tầng trời va vào nhau.
Răng rắc!
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, giữa trận giao tranh kịch liệt kia, vầng mặt trời do Lâm Nhất đánh ra đã vỡ nát. Ánh vàng vỡ vụn như ánh chiều tà, lại như một ngôi sao lạc, lao nhanh như tia chớp, khiến mặt đất bị nổ thành một cái hố sâu hoắm.
“Cuối cùng chỉ là dế nhũi mà thôi, sớm muộn cũng sẽ rơi rụng như sao chổi, Tạo Hóa như thế trong tay ngươi chỉ tổ lãng phí…”
Khổng Huyên thầm cười khẩy, hoàn toàn đúng với suy đoán của hắn ta.
Với cảnh giới của đối phương thì không thể nào thi triển được uy thế của võ học Tạo Hóa cấp vương giả, cuối cùng vẫn là không công đem lợi ích cho hắn ta.
Hiển nhiên, cảnh tượng như thế đã tạo thành chấn động cực lớn trong mắt quần chúng vây xem, tuy nhiên, cùng với kinh ngạc, bọn họ cũng nhìn ra sát chiêu thoạt nhìn có uy lực rung động trời đất của Lâm Nhất vừa khéo rơi vào thế yếu trong quá trình giao đấu.
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, thế nhưng, Thần Dương Toái Thiên Ấn còn lâu mới đơn giản như vậy.
Cạch…! Cạch…! Cạch…!
Quả cầu ánh sáng vàng rực như mặt trời không ngừng bong ra từng mảng, những ngôi sao chổi vàng chóe rơi rụng đầy trời.
Khi mọi người đều cho rằng mặt trời kia sắp sụp đổ hoàn toàn thì ấn ký cổ xưa lại dục hỏa trùng sinh từ trong ánh hào quang, phát ra ánh vàng chói rực xưa nay chưa từng có.
Thần Dương, đây mới thực sự là Thần Dương.
“Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt!”
Lâm Nhất thở sâu, năm ngón tay không ngừng biến ảo, khoảnh khắc ấn thành, giọng nói lạnh lùng và vô tình của hắn lại lần nữa vang vọng giữa không trung.
Sau lưng hắn lập tức xuất hiện hư ảnh Kim Sí Thần Nhân dài mấy trăm trượng, Kim Sí vừa giương cánh đã che khuất cả vòm trời.
Ầm!
Dưới cái nhìn chăm chú của Kim Sí Thần Nhân, ấn ký cổ xưa điên cuồng phóng đại, phút chốc đã vượt trội hào quang vốn có, mang theo uy thế không gì địch nổi bay vọt đến, phút chốc nghiền nát chiến giáp bao ngoài Huyết Giáp Ma Quyền, để lộ ra cốt chưởng đỏ như máu khiến lòng người kinh sợ.
Răng rắc!
Ngay sau đó, năm khớp xương siết chặt thành quyền còn chưa kịp thu lại đã bị đánh nát, vô số mảnh xương vụn ầm ầm rơi xuống.
Thần Dương vàng rực thế như chẻ tre, lao đi với tốc độ khủng khiếp, tiến vào vòng xoáy huyết sắc do Khổng Huyên diễn hóa thành.
Khổng Huyên còn chưa kịp phát ra âm thanh kinh ngạc thì vòng xoáy huyết sắc mênh mông hùng vĩ kia, cùng với Huyết Cốt Ma Tượng do nó diễn hóa thành đều bị nổ tung.
Mãi đến lúc này, hư ảnh Kim Sí Thần Nhân sau lưng Lâm Nhất mới hoàn toàn mờ đi.
Trời đất yên tĩnh như chết, vô số ánh mắt hướng về thiếu niên trên tường thành, mọi người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mãi vẫn không nói nên lời.
“Đồ khốn, ngươi làm ta bị thương!”
Khóe miệng Khổng Huyên rỉ ra tơ máu, sát ý âm tàn bắn ra từ trong mắt, hắn ta lạnh lùng nói: “Võ học Tạo Hóa bực này lại rơi vào tay một tên đến từ giới vực hạ đẳng như ngươi, hừ, ngươi không xứng có nó!”
Răng rắc!
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, giữa trận giao tranh kịch liệt kia, vầng mặt trời do Lâm Nhất đánh ra đã vỡ nát. Ánh vàng vỡ vụn như ánh chiều tà, lại như một ngôi sao lạc, lao nhanh như tia chớp, khiến mặt đất bị nổ thành một cái hố sâu hoắm.
“Cuối cùng chỉ là dế nhũi mà thôi, sớm muộn cũng sẽ rơi rụng như sao chổi, Tạo Hóa như thế trong tay ngươi chỉ tổ lãng phí…”
Khổng Huyên thầm cười khẩy, hoàn toàn đúng với suy đoán của hắn ta.
Với cảnh giới của đối phương thì không thể nào thi triển được uy thế của võ học Tạo Hóa cấp vương giả, cuối cùng vẫn là không công đem lợi ích cho hắn ta.
Hiển nhiên, cảnh tượng như thế đã tạo thành chấn động cực lớn trong mắt quần chúng vây xem, tuy nhiên, cùng với kinh ngạc, bọn họ cũng nhìn ra sát chiêu thoạt nhìn có uy lực rung động trời đất của Lâm Nhất vừa khéo rơi vào thế yếu trong quá trình giao đấu.
Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, thế nhưng, Thần Dương Toái Thiên Ấn còn lâu mới đơn giản như vậy.
Cạch…! Cạch…! Cạch…!
Quả cầu ánh sáng vàng rực như mặt trời không ngừng bong ra từng mảng, những ngôi sao chổi vàng chóe rơi rụng đầy trời.
Khi mọi người đều cho rằng mặt trời kia sắp sụp đổ hoàn toàn thì ấn ký cổ xưa lại dục hỏa trùng sinh từ trong ánh hào quang, phát ra ánh vàng chói rực xưa nay chưa từng có.
Thần Dương, đây mới thực sự là Thần Dương.
“Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt!”
Lâm Nhất thở sâu, năm ngón tay không ngừng biến ảo, khoảnh khắc ấn thành, giọng nói lạnh lùng và vô tình của hắn lại lần nữa vang vọng giữa không trung.
Sau lưng hắn lập tức xuất hiện hư ảnh Kim Sí Thần Nhân dài mấy trăm trượng, Kim Sí vừa giương cánh đã che khuất cả vòm trời.
Ầm!
Dưới cái nhìn chăm chú của Kim Sí Thần Nhân, ấn ký cổ xưa điên cuồng phóng đại, phút chốc đã vượt trội hào quang vốn có, mang theo uy thế không gì địch nổi bay vọt đến, phút chốc nghiền nát chiến giáp bao ngoài Huyết Giáp Ma Quyền, để lộ ra cốt chưởng đỏ như máu khiến lòng người kinh sợ.
Răng rắc!
Ngay sau đó, năm khớp xương siết chặt thành quyền còn chưa kịp thu lại đã bị đánh nát, vô số mảnh xương vụn ầm ầm rơi xuống.
Thần Dương vàng rực thế như chẻ tre, lao đi với tốc độ khủng khiếp, tiến vào vòng xoáy huyết sắc do Khổng Huyên diễn hóa thành.
Khổng Huyên còn chưa kịp phát ra âm thanh kinh ngạc thì vòng xoáy huyết sắc mênh mông hùng vĩ kia, cùng với Huyết Cốt Ma Tượng do nó diễn hóa thành đều bị nổ tung.
Mãi đến lúc này, hư ảnh Kim Sí Thần Nhân sau lưng Lâm Nhất mới hoàn toàn mờ đi.
Trời đất yên tĩnh như chết, vô số ánh mắt hướng về thiếu niên trên tường thành, mọi người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, mãi vẫn không nói nên lời.
“Đồ khốn, ngươi làm ta bị thương!”
Khóe miệng Khổng Huyên rỉ ra tơ máu, sát ý âm tàn bắn ra từ trong mắt, hắn ta lạnh lùng nói: “Võ học Tạo Hóa bực này lại rơi vào tay một tên đến từ giới vực hạ đẳng như ngươi, hừ, ngươi không xứng có nó!”