Khi giọng nói to rõ như chuông đồng của ông lão kia một lần nữa vang lên trên hội trường, bốn phía thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Mọi người đều tỏ vẻ hiếu kỳ, không biết tiếp theo đây, hai bên sẽ phái ai ra ứng chiến.
Không thể không nói, trận đấu giữa Liễu Vân Yên và Chu Tần cũng khá là đặc sắc, nhất là pha phản công dứt khoát của Liễu Vân Yên ở thời khắc cuối cùng, phải nói là kiếm pháp của nàng ta cực kỳ sắc bén, phối hợp với trình độ về linh văn cao thâm đã khiến nhiều người phải tròn mắt mà nhìn.
Phút chốc, tất cả áp lực đổ dồn vào thư viện Thanh Lộc.
“Lâm Nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn thư viện Thanh Lộc sẽ để Giang Dật ra mặt”, Mặc Linh mở to mắt nhìn thẳng vào Lâm Nhất.
Giang Dật, nhân tài kiệt xuất đứng trong 10 thứ hạng đầu của Càn Vân Tông.
Nội tình của chín bá chủ cực kỳ thâm hậu, chỉ riêng đệ tử nội môn của bọn họ đã có thể so sánh với đệ tử cốt cán của các thế lực khác. Giang Dật có thể đứng vào 10 thứ hạng đầu, tuy không có danh tiếng hiển hách như Tào Chấn, nhưng cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm.
Ánh mắt của các đệ tử và trưởng lão thư viện Thiên Phủ đồng loạt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều lộ vẻ căng thẳng.
Vốn dĩ Giang Dật nên để Mục Tuyết đối phó, bởi vì hai người đều là nhân tài kiệt xuất của chín bá chủ, nội tình không chênh lệch quá lớn, hiển nhiên, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn biết rõ là hơn phân nửa người ở đây đều không xem trọng hắn.
Dù sao thì đối thủ cũng là Giang Dật.
Hắn cảm thấy không cần phải nhiều lời, cứ để kết quả chứng minh tất cả. Lâm Nhất này không hề thua kém những nhân tài kiệt xuất của thế lực cấp bá chủ.
“Hi vọng thực lực của ngươi có thể biến những lời khoác lác của ngươi thành hiện thực, ta mong mình không cần phải ra mặt”.
Mục Tuyết nhìn Lâm Nhất, bình tĩnh nói. Tuy nàng ta không quá chào đón đối phương, nhưng nếu Lâm Nhất thật sự có thể thắng thì nàng ta nhất định sẽ dành cho hắn sự tôn trọng tương ứng.
Có điều, theo như nàng ta thấy thì khả năng này khá là nhỏ.
“Xuất chiến không?”, Mặc Linh khẽ nói.
Thấy thế, Lâm Nhất khẽ gật đầu rồi bay vọt lên trời, sau đó vững vàng rơi xuống hội trường hệt như một chiếc lá liễu. Ngay khi hắn ngẩng đầu thì vừa khéo thấy được Giang Dật – kẻ vừa rơi xuống gần như cùng lúc với hắn.
Soạt!
Lâm Nhất vừa hiện thân, bốn phía khán đài lập tức vang lên âm thanh bàn tán xôn xao, rất nhiều ánh mắt không ngừng đánh giá hắn.
“Người kia là ai? Hình như không phải người của thành U Châu ta, cũng không phải nhân tài kiệt xuất của thế lực cấp bá chủ”.
“Có lẽ hắn là người ngoài được thư viện Thiên Phủ mời đến viện trợ? Có hơi yếu thì phải, còn chưa đạt đến cảnh giới Dương Huyền nữa đấy, sao có thể trở thành đối thủ của Giang Dật được? Thư viện Thiên Phủ… không muốn thắng à?”
“Chắc là đến làm bia đỡ đạn thôi, dùng Mục Tuyết làm át chủ bài cuối cùng ấy mà. Có điều, nếu vậy thì trận chiến này hẳn là cũng không có gì đặc sắc”.
Tiếng xì xào bàn tán bên ngoài rơi vào tai Lâm Nhất và Giang Dật đang đứng trong hội trường, nhưng cả hai vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào khác lạ.
“Giang Dật của Càn Vân Tông”, Giang Dật nhìn về phía Lâm Nhất, mỉm cười và nói.
“Lâm Nhất!”, Lâm Nhất bình thản đáp lại.
“Lâm Nhất, ta từng nghe về ngươi”.
Mọi người đều tỏ vẻ hiếu kỳ, không biết tiếp theo đây, hai bên sẽ phái ai ra ứng chiến.
Không thể không nói, trận đấu giữa Liễu Vân Yên và Chu Tần cũng khá là đặc sắc, nhất là pha phản công dứt khoát của Liễu Vân Yên ở thời khắc cuối cùng, phải nói là kiếm pháp của nàng ta cực kỳ sắc bén, phối hợp với trình độ về linh văn cao thâm đã khiến nhiều người phải tròn mắt mà nhìn.
Phút chốc, tất cả áp lực đổ dồn vào thư viện Thanh Lộc.
“Lâm Nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn thư viện Thanh Lộc sẽ để Giang Dật ra mặt”, Mặc Linh mở to mắt nhìn thẳng vào Lâm Nhất.
Giang Dật, nhân tài kiệt xuất đứng trong 10 thứ hạng đầu của Càn Vân Tông.
Nội tình của chín bá chủ cực kỳ thâm hậu, chỉ riêng đệ tử nội môn của bọn họ đã có thể so sánh với đệ tử cốt cán của các thế lực khác. Giang Dật có thể đứng vào 10 thứ hạng đầu, tuy không có danh tiếng hiển hách như Tào Chấn, nhưng cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm.
Ánh mắt của các đệ tử và trưởng lão thư viện Thiên Phủ đồng loạt đổ dồn về phía Lâm Nhất. Mọi người đều lộ vẻ căng thẳng.
Vốn dĩ Giang Dật nên để Mục Tuyết đối phó, bởi vì hai người đều là nhân tài kiệt xuất của chín bá chủ, nội tình không chênh lệch quá lớn, hiển nhiên, phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lâm Nhất có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn biết rõ là hơn phân nửa người ở đây đều không xem trọng hắn.
Dù sao thì đối thủ cũng là Giang Dật.
Hắn cảm thấy không cần phải nhiều lời, cứ để kết quả chứng minh tất cả. Lâm Nhất này không hề thua kém những nhân tài kiệt xuất của thế lực cấp bá chủ.
“Hi vọng thực lực của ngươi có thể biến những lời khoác lác của ngươi thành hiện thực, ta mong mình không cần phải ra mặt”.
Mục Tuyết nhìn Lâm Nhất, bình tĩnh nói. Tuy nàng ta không quá chào đón đối phương, nhưng nếu Lâm Nhất thật sự có thể thắng thì nàng ta nhất định sẽ dành cho hắn sự tôn trọng tương ứng.
Có điều, theo như nàng ta thấy thì khả năng này khá là nhỏ.
“Xuất chiến không?”, Mặc Linh khẽ nói.
Thấy thế, Lâm Nhất khẽ gật đầu rồi bay vọt lên trời, sau đó vững vàng rơi xuống hội trường hệt như một chiếc lá liễu. Ngay khi hắn ngẩng đầu thì vừa khéo thấy được Giang Dật – kẻ vừa rơi xuống gần như cùng lúc với hắn.
Soạt!
Lâm Nhất vừa hiện thân, bốn phía khán đài lập tức vang lên âm thanh bàn tán xôn xao, rất nhiều ánh mắt không ngừng đánh giá hắn.
“Người kia là ai? Hình như không phải người của thành U Châu ta, cũng không phải nhân tài kiệt xuất của thế lực cấp bá chủ”.
“Có lẽ hắn là người ngoài được thư viện Thiên Phủ mời đến viện trợ? Có hơi yếu thì phải, còn chưa đạt đến cảnh giới Dương Huyền nữa đấy, sao có thể trở thành đối thủ của Giang Dật được? Thư viện Thiên Phủ… không muốn thắng à?”
“Chắc là đến làm bia đỡ đạn thôi, dùng Mục Tuyết làm át chủ bài cuối cùng ấy mà. Có điều, nếu vậy thì trận chiến này hẳn là cũng không có gì đặc sắc”.
Tiếng xì xào bàn tán bên ngoài rơi vào tai Lâm Nhất và Giang Dật đang đứng trong hội trường, nhưng cả hai vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào khác lạ.
“Giang Dật của Càn Vân Tông”, Giang Dật nhìn về phía Lâm Nhất, mỉm cười và nói.
“Lâm Nhất!”, Lâm Nhất bình thản đáp lại.
“Lâm Nhất, ta từng nghe về ngươi”.