Giết con Mặc Viêm Hổ đầu tiên khá dễ dàng, lần này xem như Lâm Nhất chiếm được món hời.
Thông qua xác Mặc Viêm Hổ, hắn đã nhớ kỹ hình dáng móng hổ và bắt đầu tìm kiếm dựa trên dấu chân của nó.
Bắt đầu từ lúc đó, năng suất đã tăng vọt.
Còn chưa đến hai ngày, Lâm Nhất đã tìm được dấu chân giống y đúc của Mặc Viêm Hổ.
Hắn lần theo dấu chân đi về phía trước.
Sau khi vượt qua một vài ngọn núi, cuối cùng, Lâm Nhất cũng tìm được Mặc Viêm Hổ trong khu rừng rậm rạp.
Cách đó hơn 500 mét, Mặc Viêm Hổ toàn thân đen kịt, cao gần hai trượng, cực kỳ vạm vỡ, uy mãnh. Nó vừa ăn xong, đang nhắm mắt nghỉ ngươi, tiêu hóa thức ăn.
Lâm Nhất biết loại hung thú ưa thích độc hành này có tính cảnh giác cực cao.
Dù là nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể phát hiện động tĩnh dù là nhỏ nhất.
“Hay là cứ đánh trực diện thử xem sao, biết đâu Mãnh Hổ Quyền của ta có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước!”
Trước đó, nhờ đối chiến với Hoa Ban Hổ mà Mãnh Hổ Quyền của hắn đã tiến bộ không ít.
Bây giờ đối đầu với Mặc Viêm Hổ chính là thời cơ để Mãnh Hổ Quyền trổ hết tài nghệ, tiến thẳng lên cảnh giới viên mãn đỉnh phong.
Lâm Nhất hét lớn một tiếng, sau đó nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, hắn vung tay, tung ra sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm, lao thẳng đến.
Mặc Viêm Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt, sát khí điên cuồng bộc phát.
Khí thế không giận tự uy của bá chủ núi rừng lập tức bùng phát.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, sát khí thật mạnh, con Mặc Viêm Hổ này mạnh gấp mấy lần so với con mà hắn đã đụng phải ba ngày trước.
Dù trong đầu hắn đã ngưng tụ chân dung Thần Hổ nhưng vẫn phải chịu áp lực không nhỏ.
Thế nhưng đã ra quyền thì không còn đường lui.
Ầm!
Một quyền này đánh vào đầu Mặc Viêm Hổ. Đầu của yêu thú vốn là chỗ hiểm, thế nhưng sau khi tung ra một chiêu này, Lâm Nhất lại có cảm tưởng như vừa đấm vào sắt thép.
Phản lực cực lớn khiến cánh tay hắn tê dại.
Grào!
Mặc Viêm Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hổ gầm gần như vang vọng bên tai Lâm Nhất.
Ông… hắn có cảm giác đầu óc quay cuồng, choáng váng, trong đầu chỉ còn âm thanh “ong ong” vang lên không dứt.
Soạt!
Vô số chim thú trong rừng bị dọa sợ, một đàn chim nháo nhác bay ra khỏi tán lá.
Mặc Viêm Hổ vốn là bá chủ của vùng rừng núi này, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây gần như là địa bàn của nó.
Hiện tại, tiếng hổ gầm vừa uy mãnh vừa dữ tợn đã khiến rất nhiều yêu thú hoảng sợ.
Lâm Nhất ngơ ngác, hắn không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại mạnh như vậy.
Bốp!
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nó chụp một phát vào ngực, cả người tựa như bùn nhão bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất ngã xuống đất, đâm sầm vào một gốc cây, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Rốt cuộc bốn tên vô dụng của Vân gia đã làm Mặc Viêm Hổ trọng thương bằng cách nào?
Hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng, vốn dĩ Lâm Nhất cho rằng đám người Vân gia có thể khiến Mặc Viêm Hổ trọng thương, thì với thực lực của hắn, chuyện đó không cần phải bàn cãi.
Không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại đáng sợ như vậy.
Mặc Viêm Hổ giận không thể tả, nó đứng lên, thân cao gần hai trượng, trong mắt Lâm Nhất chẳng khác nào một ngọn đồi nhỏ, vừa oai phong lại vừa dữ tợn.
Thịch thịch thịch!
Nó điên cuồng lao đến, cơ thể cao lớn vô cùng linh hoạt.
“Tới đúng lúc lắm!”
Mặc Viêm Hổ mạnh mẽ không khiến Lâm Nhất bị dọa sợ, trái lại, chiến ý của hắn đã hoàn toàn bị kích phát.
Bất chấp đau đớn dữ dội ở ngực, Lâm Nhất vỗ mạnh tay xuống đất, phút chốc nhảy vọt lên, vừa đúng lúc nghênh đón Mặc Viêm Hổ đang nhào đến. Hắn điên cuồng vận chuyển Thuần Dương Công, lại lần nữa đánh ra Mãnh Hổ Quyền.
Ầm!
Chân dung Thần Hổ trong đầu bị đánh nát lúc trước một lần nữa ngưng tụ.
Một quyền này bộc phát uy lực không hề thua kém so với Mặc Viêm Hổ.
Grào!
Hổ vốn là vua của muông thú, trên người một người một thú đều bộc phát ra uy lực kinh người của vị vua muôn loài.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Lâm Nhất lui về sau ba bước, Mặc Viêm Hổ không ai bì nổi sau khi tiếp một quyền này của hắn cũng bị buộc phải dừng bước.
Một người một thú cứ thế giằng co.
Lâm Nhất không còn dám xem thường nữa, hắn tập trung cao độ, lạnh lùng nhìn Mặc Viêm Hổ trước mắt.
Grào!
Lại một tiếng hổ gầm rền vang, sóng âm bùng nổ, Mặc Viêm Hổ một lần nữa lao đến.
“Đến đây!”
Lâm Nhất cũng thét lên một tiếng giận dữ, xương cốt trong cơ thể gầm lên từng hồi, tựa như tiếng hổ gầm.
Phía sau hắn thấp thoáng ngưng tụ hư ảnh Mãnh Hổ, cùng với hắn nghênh đón yêu thú cấp bá chủ đang hung hãn lao đến.
Thông qua xác Mặc Viêm Hổ, hắn đã nhớ kỹ hình dáng móng hổ và bắt đầu tìm kiếm dựa trên dấu chân của nó.
Bắt đầu từ lúc đó, năng suất đã tăng vọt.
Còn chưa đến hai ngày, Lâm Nhất đã tìm được dấu chân giống y đúc của Mặc Viêm Hổ.
Hắn lần theo dấu chân đi về phía trước.
Sau khi vượt qua một vài ngọn núi, cuối cùng, Lâm Nhất cũng tìm được Mặc Viêm Hổ trong khu rừng rậm rạp.
Cách đó hơn 500 mét, Mặc Viêm Hổ toàn thân đen kịt, cao gần hai trượng, cực kỳ vạm vỡ, uy mãnh. Nó vừa ăn xong, đang nhắm mắt nghỉ ngươi, tiêu hóa thức ăn.
Lâm Nhất biết loại hung thú ưa thích độc hành này có tính cảnh giác cực cao.
Dù là nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể phát hiện động tĩnh dù là nhỏ nhất.
“Hay là cứ đánh trực diện thử xem sao, biết đâu Mãnh Hổ Quyền của ta có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước!”
Trước đó, nhờ đối chiến với Hoa Ban Hổ mà Mãnh Hổ Quyền của hắn đã tiến bộ không ít.
Bây giờ đối đầu với Mặc Viêm Hổ chính là thời cơ để Mãnh Hổ Quyền trổ hết tài nghệ, tiến thẳng lên cảnh giới viên mãn đỉnh phong.
Lâm Nhất hét lớn một tiếng, sau đó nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, hắn vung tay, tung ra sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm, lao thẳng đến.
Mặc Viêm Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt, sát khí điên cuồng bộc phát.
Khí thế không giận tự uy của bá chủ núi rừng lập tức bùng phát.
Tim Lâm Nhất đập thình thịch, sát khí thật mạnh, con Mặc Viêm Hổ này mạnh gấp mấy lần so với con mà hắn đã đụng phải ba ngày trước.
Dù trong đầu hắn đã ngưng tụ chân dung Thần Hổ nhưng vẫn phải chịu áp lực không nhỏ.
Thế nhưng đã ra quyền thì không còn đường lui.
Ầm!
Một quyền này đánh vào đầu Mặc Viêm Hổ. Đầu của yêu thú vốn là chỗ hiểm, thế nhưng sau khi tung ra một chiêu này, Lâm Nhất lại có cảm tưởng như vừa đấm vào sắt thép.
Phản lực cực lớn khiến cánh tay hắn tê dại.
Grào!
Mặc Viêm Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hổ gầm gần như vang vọng bên tai Lâm Nhất.
Ông… hắn có cảm giác đầu óc quay cuồng, choáng váng, trong đầu chỉ còn âm thanh “ong ong” vang lên không dứt.
Soạt!
Vô số chim thú trong rừng bị dọa sợ, một đàn chim nháo nhác bay ra khỏi tán lá.
Mặc Viêm Hổ vốn là bá chủ của vùng rừng núi này, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây gần như là địa bàn của nó.
Hiện tại, tiếng hổ gầm vừa uy mãnh vừa dữ tợn đã khiến rất nhiều yêu thú hoảng sợ.
Lâm Nhất ngơ ngác, hắn không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại mạnh như vậy.
Bốp!
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nó chụp một phát vào ngực, cả người tựa như bùn nhão bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Nhất ngã xuống đất, đâm sầm vào một gốc cây, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Rốt cuộc bốn tên vô dụng của Vân gia đã làm Mặc Viêm Hổ trọng thương bằng cách nào?
Hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng, vốn dĩ Lâm Nhất cho rằng đám người Vân gia có thể khiến Mặc Viêm Hổ trọng thương, thì với thực lực của hắn, chuyện đó không cần phải bàn cãi.
Không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại đáng sợ như vậy.
Mặc Viêm Hổ giận không thể tả, nó đứng lên, thân cao gần hai trượng, trong mắt Lâm Nhất chẳng khác nào một ngọn đồi nhỏ, vừa oai phong lại vừa dữ tợn.
Thịch thịch thịch!
Nó điên cuồng lao đến, cơ thể cao lớn vô cùng linh hoạt.
“Tới đúng lúc lắm!”
Mặc Viêm Hổ mạnh mẽ không khiến Lâm Nhất bị dọa sợ, trái lại, chiến ý của hắn đã hoàn toàn bị kích phát.
Bất chấp đau đớn dữ dội ở ngực, Lâm Nhất vỗ mạnh tay xuống đất, phút chốc nhảy vọt lên, vừa đúng lúc nghênh đón Mặc Viêm Hổ đang nhào đến. Hắn điên cuồng vận chuyển Thuần Dương Công, lại lần nữa đánh ra Mãnh Hổ Quyền.
Ầm!
Chân dung Thần Hổ trong đầu bị đánh nát lúc trước một lần nữa ngưng tụ.
Một quyền này bộc phát uy lực không hề thua kém so với Mặc Viêm Hổ.
Grào!
Hổ vốn là vua của muông thú, trên người một người một thú đều bộc phát ra uy lực kinh người của vị vua muôn loài.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Lâm Nhất lui về sau ba bước, Mặc Viêm Hổ không ai bì nổi sau khi tiếp một quyền này của hắn cũng bị buộc phải dừng bước.
Một người một thú cứ thế giằng co.
Lâm Nhất không còn dám xem thường nữa, hắn tập trung cao độ, lạnh lùng nhìn Mặc Viêm Hổ trước mắt.
Grào!
Lại một tiếng hổ gầm rền vang, sóng âm bùng nổ, Mặc Viêm Hổ một lần nữa lao đến.
“Đến đây!”
Lâm Nhất cũng thét lên một tiếng giận dữ, xương cốt trong cơ thể gầm lên từng hồi, tựa như tiếng hổ gầm.
Phía sau hắn thấp thoáng ngưng tụ hư ảnh Mãnh Hổ, cùng với hắn nghênh đón yêu thú cấp bá chủ đang hung hãn lao đến.