Công chúa Phượng Hoa thản nhiên nói: “Ta biết rất rõ trong lòng ngươi nghĩ gì, có lẽ ngươi thật sự có át chủ bài đủ để ứng phó một chiêu của hắn ta, thậm chí có thể khiến hắn ta trọng thương. Nhưng một chiêu của Diệp Phong cũng có thể khiến ngươi trọng thương, hiện tại còn chưa đến một tháng nữa là đến Long Môn tranh tài…”
“Nếu ngươi bị thương thì dù có muốn tham gia Long Môn tranh tài cũng chẳng thể tham gia được”.
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, cẩn thận nghĩ lại thì quả thật là thế.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, dù Chưởng Toái Sơn Hà có thể khiến Diệp Phong bị thương thì cũng khó đảm bảo sát chiêu của hắn ta không làm hắn bị thương.
Nếu không tham gia Long Môn tranh tài thì có thể thử liều mạng một phen, nhưng hắn đã muốn tham gia thì không thể để bản thân bị thương, vậy há chẳng phải được không bù mất à?
“Vừa rồi ta đã lỗ mãng!”
“Không sao!”
Công chúa Phượng Hoa nói, dường như chẳng chút để ý, giọng nàng ta rất thờ ơ, khiến người ta khó có thể đoán được.
“Tiểu sư đệ, ta đoán đệ nhất định sẽ tham gia Long Môn tranh tài lần này, không biết một tháng tới, đệ chuẩn bị đi đâu tu luyện?”
Hân Nghiên hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Nhất, không hỏi mà cô đã có thể đưa ra kết luận.
“Sơn mạch Tịch Diệt, vốn định đi Lạc Già Sơn gặp sư tỷ trước khi xuất phát, không ngờ lại gặp tỷ ở quảng trường Tiêu Vân, vậy thì ta cũng không tiếp tục chậm trễ, giờ lập tức xuất phát”, Lâm Nhất nói cụ thể.
“Ta và công chúa cùng tiễn đệ”.
“Hề hề, ta cũng đi”.
Lý Vô Ưu thình lình xuất hiện, cười hề hề nói.
Bốn người cùng rời khỏi quảng trường Tiêu Vân.
Đằng sau Lăng Tiêu Kiếm Các có một sơn mạch mênh mông bát ngát, không nhìn thấy điểm cuối, được gọi là sơn mạch Tịch Diệt.
Sơn mạch này có tiếng tăm lừng lẫy tại quận Tần Thiên, không chỉ có Lăng Tiêu Kiếm Các, còn có ba tông môn lớn tọa lạc tại biên giới sơn mạch, chỉ khác hướng mà thôi.
Sơn mạch trải dài vô tận, thậm chí xuyên qua nhiều đế quốc, bên trong vô cùng nguy hiểm, là nơi yêu thú tung hoành.
Lâm Nhất đã đến đây mấy lần, cũng xem như khá quen thuộc.
Khu vực trung tâm sơn mạch có không ít yêu thú cảnh giới Tử Phủ, thậm chí còn có sự tồn tại của yêu thú cảnh giới Thiên Phách trong truyền thuyết.
Sơn mạch bị bao phủ bởi sương mù xám xịt, quanh năm không cách nào tiêu tan, hình thành khí độc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng thú gào rống thảm thiết vang lên, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn.
Mặt trời treo cao, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống màn sương độc, khúc xạ đủ loại màu sắc sặc sỡ. Đoàn người Lâm Nhất nhìn thấy màn sương bảy sắc rực rỡ ẩn chứa khí độc, trông vô cùng quái đản.
Đã đến biên giới sơn mạch, mấy người công chúa dừng bước.
Bọn họ biết Lâm Nhất sẽ đi sâu vào sơn mạch để tu luyện, nên chỉ có thể đưa hắn đến đây.
Giờ đã đến lúc từ biệt.
Lần sau gặp mặt đã là Long Môn tranh tài rồi.
Với điều kiện tiên quyết là Lâm Nhất có thể sống sót rời khỏi khu vực trung tâm sơn mạch, nơi có vô số yêu thú hung hãn và mối nguy ở khắp nơi.
“Đến đây thôi, tạm biệt, đa tạ mọi người đã tiễn”.
Lâm Nhất dẫn theo ngựa Huyết Long, chắp tay nói với mọi người.
“Cẩn thận một chút, ta biết đệ sẽ chạy đến khu vực trung tâm, không đụng phải yêu thú Tử Phủ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ”.
Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, trong mắt cô tràn đầy ân cần.
“Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về”.
Lâm Nhất ngượng ngùng cười, không có việc gì gạt được sư tỷ, cuối cùng hắn vẫn không giấu được cô.
“Nếu ngươi bị thương thì dù có muốn tham gia Long Môn tranh tài cũng chẳng thể tham gia được”.
Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, cẩn thận nghĩ lại thì quả thật là thế.
Đối phương có chuẩn bị mà đến, dù Chưởng Toái Sơn Hà có thể khiến Diệp Phong bị thương thì cũng khó đảm bảo sát chiêu của hắn ta không làm hắn bị thương.
Nếu không tham gia Long Môn tranh tài thì có thể thử liều mạng một phen, nhưng hắn đã muốn tham gia thì không thể để bản thân bị thương, vậy há chẳng phải được không bù mất à?
“Vừa rồi ta đã lỗ mãng!”
“Không sao!”
Công chúa Phượng Hoa nói, dường như chẳng chút để ý, giọng nàng ta rất thờ ơ, khiến người ta khó có thể đoán được.
“Tiểu sư đệ, ta đoán đệ nhất định sẽ tham gia Long Môn tranh tài lần này, không biết một tháng tới, đệ chuẩn bị đi đâu tu luyện?”
Hân Nghiên hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Nhất, không hỏi mà cô đã có thể đưa ra kết luận.
“Sơn mạch Tịch Diệt, vốn định đi Lạc Già Sơn gặp sư tỷ trước khi xuất phát, không ngờ lại gặp tỷ ở quảng trường Tiêu Vân, vậy thì ta cũng không tiếp tục chậm trễ, giờ lập tức xuất phát”, Lâm Nhất nói cụ thể.
“Ta và công chúa cùng tiễn đệ”.
“Hề hề, ta cũng đi”.
Lý Vô Ưu thình lình xuất hiện, cười hề hề nói.
Bốn người cùng rời khỏi quảng trường Tiêu Vân.
Đằng sau Lăng Tiêu Kiếm Các có một sơn mạch mênh mông bát ngát, không nhìn thấy điểm cuối, được gọi là sơn mạch Tịch Diệt.
Sơn mạch này có tiếng tăm lừng lẫy tại quận Tần Thiên, không chỉ có Lăng Tiêu Kiếm Các, còn có ba tông môn lớn tọa lạc tại biên giới sơn mạch, chỉ khác hướng mà thôi.
Sơn mạch trải dài vô tận, thậm chí xuyên qua nhiều đế quốc, bên trong vô cùng nguy hiểm, là nơi yêu thú tung hoành.
Lâm Nhất đã đến đây mấy lần, cũng xem như khá quen thuộc.
Khu vực trung tâm sơn mạch có không ít yêu thú cảnh giới Tử Phủ, thậm chí còn có sự tồn tại của yêu thú cảnh giới Thiên Phách trong truyền thuyết.
Sơn mạch bị bao phủ bởi sương mù xám xịt, quanh năm không cách nào tiêu tan, hình thành khí độc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng thú gào rống thảm thiết vang lên, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn.
Mặt trời treo cao, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống màn sương độc, khúc xạ đủ loại màu sắc sặc sỡ. Đoàn người Lâm Nhất nhìn thấy màn sương bảy sắc rực rỡ ẩn chứa khí độc, trông vô cùng quái đản.
Đã đến biên giới sơn mạch, mấy người công chúa dừng bước.
Bọn họ biết Lâm Nhất sẽ đi sâu vào sơn mạch để tu luyện, nên chỉ có thể đưa hắn đến đây.
Giờ đã đến lúc từ biệt.
Lần sau gặp mặt đã là Long Môn tranh tài rồi.
Với điều kiện tiên quyết là Lâm Nhất có thể sống sót rời khỏi khu vực trung tâm sơn mạch, nơi có vô số yêu thú hung hãn và mối nguy ở khắp nơi.
“Đến đây thôi, tạm biệt, đa tạ mọi người đã tiễn”.
Lâm Nhất dẫn theo ngựa Huyết Long, chắp tay nói với mọi người.
“Cẩn thận một chút, ta biết đệ sẽ chạy đến khu vực trung tâm, không đụng phải yêu thú Tử Phủ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ”.
Hân Nghiên nhìn Lâm Nhất, trong mắt cô tràn đầy ân cần.
“Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về”.
Lâm Nhất ngượng ngùng cười, không có việc gì gạt được sư tỷ, cuối cùng hắn vẫn không giấu được cô.