*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Lạc Phong trưởng lão thoáng chốc biến mất, ông ấy xụ mặt xuống, hừ lạnh: “Chuyện của Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn chưa đến lượt các ngươi bàn tán. Sau chuyện này, ta sẽ đề nghị với Mai hộ pháp đuổi ngươi ra khỏi Đan Dược điện của Kiếm Các’”.
Có thể nhận ra Lạc Phong trưởng lão thật sự nổi giận, lúc nghe thấy lời khiêu khích của Hỗn Nguyên Môn, ông ấy cũng có thái độ như bây giờ.
“Đuổi thì đuổi đi, Lăng Tiêu Kiếm Các không bảo vệ được người, Thần Sách Doanh chắc chắn sẽ ra mặt vì người, đại tiểu thư, chúng ta đi thôi”.
Nhạc Thanh nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt chứa đựng sát khí, dẫn theo một đám người nhanh chóng ngồi vào chỗ.
“Tiểu sư đệ, khi nãy ngươi ngăn ta lại làm gì, để ta xé rách miệng của tiện nhân kia, xem nàng ta dám khua môi múa mép nữa không”.
Trong mắt Hân Nghiên loé lên ý giận, cô ta hơi bực bội, khi nãy Lâm Nhất âm thầm đè tay cô ta, không cho cô ta đứng dậy.
“Chẳng lẽ sau này người nào nói ta, tỷ đều sẽ đi xé rách miệng của người đó à. Cứ kệ nàng ta đi, kiếm trong tay ta cũng không vì lời của nàng ta mà bớt sắc bén”.
Lâm Nhất buông chung rượu xuống, phía sau dáng vẻ ung dung là một trái tim hướng kiếm không nhiễm bụi trần.
Người đời phỉ báng ta, sỉ nhục cười chê ta, nhưng như thế thì sao?
Luôn sẽ có một thanh kiếm không phụ sự hào hứng nhiệt huyết trong lòng ta, không phụ ý chí hiên ngang của ta. Như thế đã đủ rồi.
Két.
Ngọc môn trong đại điện đột nhiên bị đẩy mở, một đám người đi ra từ bên trong, chủ nhân của bữa tiệc sắp xuất hiện.
Có điều người xuất hiện đầu tiên không phải công chúa Phượng Hoa, mà là nhân vật lớn trước đó không ai ngờ tới.
Người đó vừa xuất hiện, tiếng xôn xao lập tức biến mất.
Thanh niên đi ra từ trong điện có mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt xanh như bầu trời, một khuôn mặt anh tuấn không có chỗ chê, khí chất kiêu ngạo ngông cuồng, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, quan sát tứ phương chỉ bằng nửa con mắt, khiến người ta có cảm giác rất áp lực.
Ngay cả một vài trưởng lão cảnh giới Tử Phủ của các tông môn cũng cảm thấy kiêng dè trước ánh mắt của thanh niên này.
“Bái kiến đại hoàng tử!”
“Bái kiến đại hoàng tử!”
Sau nỗi ngạc nhiên, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của các thế lực đồng thời đứng dậy chắp tay hành lễ. Người của tứ đại tông tộc hành lễ càng trịnh trọng hơn.
Thanh niên này chính là đại hoàng tử Tần Vũ của đương kim hoàng thất, công tử Phi Vũ trong Bát công tử, chẳng những địa vị cao quý, còn có thực lực cấp công tử. Những công tử khác không có ở đây, trong thế hệ trẻ tuổi không ai có địa vị cao hơn, chỉ có thể hạ thấp mình trước mặt hắn ta.
Tần Vũ vừa xuất hiện đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc, hưởng thụ ánh mắt tôn sùng của người xung quanh.
Nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Lạc Phong trưởng lão thoáng chốc biến mất, ông ấy xụ mặt xuống, hừ lạnh: “Chuyện của Lăng Tiêu Kiếm Các vẫn chưa đến lượt các ngươi bàn tán. Sau chuyện này, ta sẽ đề nghị với Mai hộ pháp đuổi ngươi ra khỏi Đan Dược điện của Kiếm Các’”.
Có thể nhận ra Lạc Phong trưởng lão thật sự nổi giận, lúc nghe thấy lời khiêu khích của Hỗn Nguyên Môn, ông ấy cũng có thái độ như bây giờ.
“Đuổi thì đuổi đi, Lăng Tiêu Kiếm Các không bảo vệ được người, Thần Sách Doanh chắc chắn sẽ ra mặt vì người, đại tiểu thư, chúng ta đi thôi”.
Nhạc Thanh nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt chứa đựng sát khí, dẫn theo một đám người nhanh chóng ngồi vào chỗ.
“Tiểu sư đệ, khi nãy ngươi ngăn ta lại làm gì, để ta xé rách miệng của tiện nhân kia, xem nàng ta dám khua môi múa mép nữa không”.
Trong mắt Hân Nghiên loé lên ý giận, cô ta hơi bực bội, khi nãy Lâm Nhất âm thầm đè tay cô ta, không cho cô ta đứng dậy.
“Chẳng lẽ sau này người nào nói ta, tỷ đều sẽ đi xé rách miệng của người đó à. Cứ kệ nàng ta đi, kiếm trong tay ta cũng không vì lời của nàng ta mà bớt sắc bén”.
Lâm Nhất buông chung rượu xuống, phía sau dáng vẻ ung dung là một trái tim hướng kiếm không nhiễm bụi trần.
Người đời phỉ báng ta, sỉ nhục cười chê ta, nhưng như thế thì sao?
Luôn sẽ có một thanh kiếm không phụ sự hào hứng nhiệt huyết trong lòng ta, không phụ ý chí hiên ngang của ta. Như thế đã đủ rồi.
Két.
Ngọc môn trong đại điện đột nhiên bị đẩy mở, một đám người đi ra từ bên trong, chủ nhân của bữa tiệc sắp xuất hiện.
Có điều người xuất hiện đầu tiên không phải công chúa Phượng Hoa, mà là nhân vật lớn trước đó không ai ngờ tới.
Người đó vừa xuất hiện, tiếng xôn xao lập tức biến mất.
Thanh niên đi ra từ trong điện có mái tóc đen dài như thác nước, đôi mắt xanh như bầu trời, một khuôn mặt anh tuấn không có chỗ chê, khí chất kiêu ngạo ngông cuồng, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt, quan sát tứ phương chỉ bằng nửa con mắt, khiến người ta có cảm giác rất áp lực.
Ngay cả một vài trưởng lão cảnh giới Tử Phủ của các tông môn cũng cảm thấy kiêng dè trước ánh mắt của thanh niên này.
“Bái kiến đại hoàng tử!”
“Bái kiến đại hoàng tử!”
Sau nỗi ngạc nhiên, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của các thế lực đồng thời đứng dậy chắp tay hành lễ. Người của tứ đại tông tộc hành lễ càng trịnh trọng hơn.
Thanh niên này chính là đại hoàng tử Tần Vũ của đương kim hoàng thất, công tử Phi Vũ trong Bát công tử, chẳng những địa vị cao quý, còn có thực lực cấp công tử. Những công tử khác không có ở đây, trong thế hệ trẻ tuổi không ai có địa vị cao hơn, chỉ có thể hạ thấp mình trước mặt hắn ta.
Tần Vũ vừa xuất hiện đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc, hưởng thụ ánh mắt tôn sùng của người xung quanh.