Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một người trung niên khoảng hơn 50 tuổi, vừa nhìn là biết người thường xuyên ngồi văn phòng, có điều đối với việc Thẩm Hạ Lan đến ngược lại rất nhiệt tình. 

“Cô Thẩm?” 

Trưởng phòng Hứa, làm phiền ông rồi” Thẩm Hạ Lan vội nhoẻn cười. 

Trưởng phòng Hứa bảo Thẩm Hạ Lan vào văn phòng, cũng không có nói gì khác, bảo cô lấy ra tài liệu đã chuẩn bị, sau khi xem qua thì nói: “Chuyện này không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản lập tức thì có thể qua xét duyệt, có điều vốn đăng ký của các cô tốt nhất là nhiều hơn một ít, dù sao giới giải trí mà, nơi xài lắm tiền, tóm lại tiền vốn phải nhiều hơn một ít mới có thể đăng ký được” 

Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, có điều vẫn cười rồi nói: “Trưởng phòng Hứa, ông xem chúng tôi bây giờ đăng ký bao nhiêu vốn thì thích hợp?” “60 tỷ. Con số tầm này là được rồi. Chỉ cần tiền vốn đến, bên tôi lập tức xét duyệt” Lời của trưởng phòng Hứa khiến Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại, có điều vẫn mỉm cười nói được. 

Khi cô rời khỏi trung tâm xét duyệt ít nhiều có hơi khó xử. Vốn đăng ký 60 tỷ, cô thật sự không lấy ra được. 

Phải làm sao đây? 

Thẩm Hạ Lan nhìn thống kế tài sản của mình, sau đó gọi điện cho Lam Thần. “Tôi nhớ dưới tên tôi có một chiếc xe” “Phải, bà chủ muốn từ Hải Thành lái qua đây sao?” Lam Thần tưởng Thẩm Hạ Lan muốn dùng xe, không khỏi hỏi một câu. 

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Không cần liên hệ với người ta bán xe đi, chắc có thể được hơn tỷ, sau đó trang sức của tôi cũng không ít, xem thử tiệm cầm đồ, có thể cầm được không?” 

Cả người Lam Thần ngây ra. “Cô cần tiền sao?” “Phải, công ty điện ảnh và truyền thông cần vốn đăng ký 60 tỷ, bên tôi còn thiếu một ít” 

Thẩm Hạ Lan cũng không có giấu Lam Thần. Lam Thần vội nói: “Tôi có không đến 3 tỷ, cô nếu như cần..” 

“Không cần, tiền của anh là dùng để chăm ba mẹ nhà họ Phương, điểm này là lời hứa của anh đối với Phương Đình, tôi sẽ không động vào... Với lại, 3 tỷ cũng không làm được cái gì, như muối bỏ bể, vẫn là nghe tôi, làm theo lời tôi nói. Mấy năm này tôi cũng không quá muốn tham gia tiệc tùng 

quan trọng gì, số trang sức đó cái gì cũng không dùng tới, trước tiên mang đi cầm, về sau kiếm được tiền rồi thì chuộc về, như nhau” 

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần không có lời để đáp lại. 

Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan một mình ngồi trên ghế của công viên, nhìn những người già này rèn luyện cơ thể, không biết sao, vậy mà cảm thấy có chút bình yên. 

“Ai, nghe nói gì chưa? Bên sông Hải Đông trục vớt được một thi thể của nữ, cũng không biết là con cái của nhà ai, quá đáng thương rồi” “Phải đó, nghe nói trên người còn buộc đá, đoán chắc là bị mưu sát” 

Hai bà lão khi đi qua bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng bàn luận. Thẩm Hạ Lan nhíu mày. 

Xảy ra án mạng rồi sao? Xã hội bây giờ thật sự là rất không thái bình rồi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vẫn là về nhà thì tốt hơn. Thẩm Hạ Lan đứng dậy quay về, bắt taxi, nhưng bởi vì đường bị tắc, bọn họ không thể không đi đường vòng. Đối với điều này Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì. Nhưng chiếc taxi này không biết như nào đi đường vòng lại vòng đến bến sông Đông Hải. Thẩm Hạ Lan nghĩ đến lời của hai bà lão vừa nãy, không khỏi có hơi dợn người, nhưng bây giờ muốn quay đầu đã không kịp rồi, bởi vì đằng sau cũng kẹt xe rồi. 

Ở bến sông vây kín người, ồn ào, gây tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng. Thẩm Hạ Lan không phải là người thích hóng chuyện, có điều xe kẹt ở đây không nhúc nhích được, thật sự khiến tâm trạng của người khác không phải quá tốt. 

Cô xuống xe, cất bước đi tới. 

Xuyên qua lớp lớp người, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bên cảnh sát đang kiểm tra thi thể, cũng kéo dây phong tỏa lên. Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, lập tức sững người. Người phụ nữ này sao lại có chút quen mắt? 

Đầu óc của cô nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng xác định người phụ nữ bên cạnh Diệp Ân Tuấn ở cửa quán bar không phải chính là người này hay sao? 

"A!" 

Cô vội vàng bịt miệng. “Cô gái này, cô quen biết cô gái này sao?” Có một cảnh sát chú ý đến Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu: "Không quen, chỉ là bị dọa thôi.” Mắt của cô lóe lên tia kinh sợ, ngược lại khiến cảnh sát có hơi hiểu. “Sợ thì đừng xúm lại đây, tránh tối mơ thấy ác mộng, đây đâu phải là thứ gì hay ho, mau đi đi” “Được.” 

Thẩm Hạ Lan không biết mình rời khỏi bến sông như nào, trong đầu luôn có lóe lén một câu hỏi, nhưng cô không dám hỏi ở đây, cũng không thể hỏi ở đây. 

Cô nhanh chóng đi ra ngoài, tim đập rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK