Thanh Loan nhìn Thẩm Hạ Lan tóc tai bù xù, trong lòng thoải mái hơn đôi chút.
Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, không ngờ lại không thắng được Thanh Loan, quả nhiên người phụ nữ này rất đáng gờm.
“Chẳng trách cô dám phách lối thèm khát chồng tôi như vậy, xem ra cô cũng có chút thực lực.”
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, nhìn Thanh Loan với ánh mắt hơi khâm phục.
Thanh Loan không ngờ sẽ nhìn thấy vẻ khâm phục trong mắt Thẩm Hạ Lan, cô ta sững sờ rồi mới phát hiện Thẩm Hạ Lan không yếu đuối như cô ta nghĩ, thậm chí còn rất mạnh, nhưng thể lực này...
Cô ta nói với vẻ hơi khinh thường: “Uổng công anh Diệp chỉ dạy, cái thể lực rách này của cô kém quá.”
“Hết cách rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhún vai tỏ vẻ chẳng sao, cô không nói thêm gì.
Có vài chuyện cô với Diệp Ân Tuấn biết là được, còn người khác nói gì thì không quan trọng.
“Đứng lên, uống rượu với tôi.”
Thanh Loan đá vào Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hơi bực bội nói: “Cô có tin tôi nói với Diệp Ân Tuấn rằng cô bắt nạt tôi không?”
“Xuỳ, lớn to đầu rồi còn học đòi mách lẻo như con nít, điểm này cô cũng khá đấy.”
“Có điểm này khá còn hơn không có gì.”
Thẩm Hạ Lan đắc ý.
Khóe miệng Thanh Loan giật giật, cô ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
“Rốt cuộc cô uống hay không?”
“Có rượu miễn phí sao lại không uống chứ?”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy, đi tới trước bàn rồi ngồi xuống.
Thanh Loan cầm hai chiếc ly đế dài ra, rót đưa cho cô. Cô ta hơi không phục nhưng lại từ bỏ mà nói: “Kính chị, chị dâu.”
Tiếng ‘chị dâu’ này khiến Thẩm Hạ Lan cười toe toét đến tận mang tai, khiến Thanh Loan nhìn mà thấy hơi ngứa mắt.
“Tôi cảnh cáo chị, đừng có quá đáng. Mặc dù tôi công nhận chị nhưng tôi không có nói tôi sẽ từ bỏ tình cảm dành cho anh Diệp đâu.”
“Sao cô lại thế này nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan bỗng hơi bực bội.
Cô cảm thấy rượu trong tay không còn thơm nữa.
Thấy Thẩm Hạ Lan bực bội, tâm trạng Thanh Loan tốt hơn nhiều.
“Đừng tưởng đánh một trận là có thể khiến lòng tôi thoải mái, tôi có thể đồng ý bảo vệ chị khi chị ở đây, nhưng tôi không nói sẽ từ bỏ anh Diệp.”
“Vậy phải xem bản lĩnh của cô, cô không sợ bị thồn cơm chó thì cứ lượn lờ trước mặt bọn tôi.”
Thẩm Hạ Lan chẳng khác nào đang gây chuyện với Thanh Loan.
Thanh Loan lập tức câm nín.
“Anh Diệp có biết chị đanh đá thế này không?”
“Tất nhiên anh ấy biết chứ, nhưng anh ấy thích tôi đanh đá vậy đấy, sao nào?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu, điệu bộ thiếu đòn thật sự khiến Thanh Loan muốn đấm cô thêm cái nữa.
“Hừ, không biết xấu hổ.”
“Cảm ơn đã khen.”
Thẩm Hạ Lan bưng ly rượu uống một ngụm, cơn đau trên người giảm đi nhiều.
Từ sau khi sức khỏe không tốt, Diệp Ân Tuấn ít khi để cô đụng vào rượu. Bây giờ ở đất nước lạnh lẽo này, uống chút rượu thật sự cảm giác rất tuyệt.
Thanh Loan thấy cô đang nhấm nháp rượu với vẻ cao quý và biếng nhác, gạt đi thành kiến cá nhân, cô ta phát hiện Thẩm Hạ Lan thực sự rất được.
Mặc dù trong lòng không đồng ý với cách nghĩ này, nhưng phải nói là ở Thẩm Hạ Lan có điểm mà cô ta thua kém.
“Này, trước đó cô định làm gì tôi?”
Thẩm Hạ Lan hơi tò mò.
Mặc dù cô đã biết Thanh Loan sẽ không từ bỏ cơ hội hại cô ở bữa tiệc, nhưng cô không ngờ cô ta sẽ hủy kế hoạch.
Thanh Loan khẽ cau mày, không muốn nói về chuyện này một chút nào. Nó như đang nhắc nhở cô ta đã từng bỉ ổi biết bao.
“Sao tôi phải nói với chị?”
“Không nói thì thôi, tôi cũng chẳng muốn biết đâu. Nhưng cô phải nói với tôi, tại sao cô thích chồng tôi?”
Thẩm Hạ Lan vô cũng thiếu đòn khơi đề tài.
Chữ ‘chồng’ cô thốt ra khiến Thanh Loan hơi khó chịu.
“Hôm nay hai chúng ta uống rượu thôi, đừng nói chuyện được không?
“Vậy thì chán lắm, chẳng khác nào uống rượu giải sầu à?”
“Tôi vốn đang uống rượu giải sầu, lẽ nào chị cảm thấy tôi nên chúc mừng mình thất tình?”
Thanh Loan thấy mình với Thẩm Hạ Lan không hợp bát tự, người phụ nữ này thật sự khiến cô ta không ưa nổi.
Thẩm Hạ Lan lại vô cùng tự nhiên nói: “Cô từng yêu à? Cùng lắm là yêu thầm thôi, không có hồi đáp của chồng tôi thì không được gọi là yêu.”
“Thẩm Hạ Lan!”
Thanh Loan đứng bật dậy thì nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, cô ta lập tức cau mày, vô thức đẩy Thẩm Hạ Lan vào gian phòng phía sau rồi đóng cửa lại.