CHƯƠNG 347: CHỈ CẦN ĐỐI PHƯƠNG LÀ EM THÌ NAM HAY NỮ ĐỀU ĐƯỢC
“A!”
Thẩm Hạ Lan giật mình kêu lên, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Ân Tuấn đã bịt miệng cô lại, sau đó nhanh chóng kéo quần áo cô lên quấn thật kín, đồng thời quan sát bốn phía, sợ ở đây có camera thì vợ anh sẽ bị lộ hàng.
Một loạt hành động diễn ra liên tiếp, Thẩm Hạ Lan sững sờ một hồi, suýt nữa thì quên chuyện vừa xảy ra.
Khi Diệp Ân Tuấn kéo cô dậy, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mặt mình đã đỏ bừng.
“Sau này không ra ngoài với anh nữa, anh toàn làm chuyện xấu thôi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy về phòng thay quần áo, nhốt Diệp Ân Tuấn ngoài cửa.
Diệp Ân Tuấn vừa nãy còn được ôm cơ thể nóng bỏng của Thẩm Hạ Lan, bây giờ hai tay trống không, cảm giác này thật sự không thể nói được thành lời, nhưng nhớ lại dáng người Thẩm Hạ Lan, mắt anh lại ảm đạm vài phần, trong lòng có chút xót xa.
Ai!
Cố nhịn thôi.
Cơ thể Thẩm Hạ Lan khiến bây giờ anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi vài ngày nữa rồi nói vậy, nếu không sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như này?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn thở dài nhìn xung quanh, lúc này anh mới phát hiện quần áo mình đã bị Thẩm Hạ Lan cầm vào, nhất thời nói không nên lời.
“Hạ Lan!”
“Anh đừng nói chuyện với em, bây giờ em không muốn nghe thấy giọng anh, không muốn nhìn thấy anh. Anh yên lặng ba phút.”
Thẩm Hạ Lan cứ nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra là lại thấy xấu hổ.
Mặc dù là chuyện ngoài ý muốn nhưng máu toàn thân cô vẫn sôi lên.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt như hoà đào cũng không phải không hấp dẫn, không xinh đẹp, sao đột nhiên Diệp Ân Tuấn lại dừng lại nhỉ?
Họ đã đến bệnh viện kiểm tra, cơ thể cô đã bình phục và có thể làm chuyện đó, sao đột nhiên Diệp Ân Tuấn lại quấn người cô lại kín mít như thế?
Khi Thẩm Hạ Lan phát hiện ra vấn đề mình đang xoắn xuýt là gì thì không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Cô đang mong chờ điều gì?
Chờ Diệp Ân Tuấn làm với mình ở đây sao?
Hay là mong chờ anh làm bước tiếp theo?
Thẩm Hạ Lan càng ngày càng không hiểu nổi chính mình.
Thẩm Hạ Lan lập dị mâu thuẫn này thật sự là cô ư?
Diệp Ân Tuấn không biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì trong đó, nhưng nếu cô bảo anh im lặng thì anh sẽ im lặng một lúc để cho cô thời gian bình tĩnh lại.
Nhất thời cả hai đều im lặng.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra xem, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, phần nhiều là Hoắc Chấn Đình gọi tới.
Diệp Ân Tuấn biết đối phương gọi vì lý do gì nhưng bây giờ anh không muốn để tâm đến nó.
Nghi thức nhận người thân đang yên đang lành tự nhiên lại bị bà cụ nhà họ Hoắc không hiểu ý làm cho thành ra thế này, anh không muốn khiến người phụ nữ của mình chịu oan ức.
Chẳng phải chỉ là vấn đề thân phận thôi sao?
Người nhà họ Hoắc không trân trọng thì anh nghĩ cách là được chứ gì.
Nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đi về phái cửa sổ, gọi điện cho Mặc Trì ở Kinh đô.
“Sao lại nhớ tới mà gọi cho tôi thế này? Lần trước lão Hoắc đến cậu cũng không đến, nghe nói là nhà cậu có chuyện, đã giải quyết được chưa?”
Mặc Trì luôn rất bận rộn, cũng ít tụ tập với mấy người đồng đội Diệp Ân Tuấn, không có nhiều thời gian để gặp nhau.
Diệp Ân Tuấn cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với anh ấy mà vào thẳng vấn đề: “Cậu làm cho tôi bản sao giấy chứng minh nhân dân của Hoắc Chấn Đình đi, tôi đi làm chứng minh nhân dân cho vợ tôi.”
“Hả? Vợ cậu? là cô gái nhà họ Hoắc?”
Mặc Trì cũng đã nghe đến chuyện này từ miệng Hoắc Chấn Đình nên cũng hỏi một câu vậy thôi.
Diệp Ân Tuấn cũng chẳng giấu giếm, anh gật đầu: “Đúng vậy, bà cụ nhà họ Hoắc bây giờ đã bắt đầu lẩm cẩm, thay vì chờ nhà họ Hoắc xử lý vấn đề thân phận, chi bằng tôi làm cho vợ mình luôn.”
“Vợ, vợ, vợ, gọi nghe thân thiết thế! Bao giờ cậu tổ chức đám cưới? Tôi nghe nói cậu định kết hôn lần nữa, lần trước khi cậu kết hôn, tôi đang ở ngoài làm nhiệm vụ nên không về kịp, lần này thì sao?”
Câu này của Mặc Trì khiến tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất tốt.
“Ừm, có thể có, bây giờ cậu chuẩn bị đi, nhưng vấn đề thân phận…”
“Tôi sẽ gửi fax cho cậu luôn rồi gọi cho người ở Hải Thành, lát nữa cậu có thể đi làm luôn được.”
“Ừ, cảm ơn nhé!”
Khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại thì Thẩm Hạ Lan đã mở cửa bước ra, nhìn thấy anh cầm điện thoại trong tay thì vô thức hỏi.
“Anh gọi cho ai vậy?”
“Một người chiến hữu, chờ anh một lát, chúng ta thay quần áo rồi đến đồn cảnh sát làm chứng minh nhân dân cho em.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan giật mình sửng sốt.
“Anh thật sự làm được?”
“Những việc khác đã có Hoắc Chấn Đình lo liệu, chỉ còn lại bước cuối cùng thôi, anh chỉ cần xin bản fax chứng minh nhân dân từ Đế Đô nữa là xong. Yên tâm đi, mọi thứ đều ổn.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười với Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy hốc mắt ươn ướt.
Quả nhiên người hiểu cô chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Ban đầu cô vốn định để nhà họ Hoắc giải quyết vấn đề thân phận, thật ra là vì muốn danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ xem ra có Dư Khinh Hồng gây rối mà bà cụ Hoắc lại rất quan tâm Dư Khinh Hồng, cô cũng có chút xa cách.
Bây giờ bà cụ Hoắc lại càng vì vấn đề thân phận của cô mà ép cô chấp nhận Dư Khinh Hồng, nói thật thì Thẩm Hạ Lan không thể chấp nhận được.
Mặc dù bà cụ Hoắc không biết gì nhưng chính vì không biết gì lại đi bênh vực người ngoài mới khiến người khác đau lòng.
Ban đầu cô nói Diệp Ân Tuấn sẽ có cách cho cô một thân phận chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi, không ngờ anh lại thật sự làm được.
“Cảm ơn anh Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan bỗng lao tới ôm chặt lấy Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn khó khăn lắm mới dập được ngọn lửa tà ác, bây giờ nó lại trỗi dậy.
“Nếu em còn không buông anh ra thì anh không đảm bảo chúng ta có thể đi được trong sáng nay.”
Giọng anh khàn khàn, mang theo chút ẩn nhịn.
Thẩm Hạ Lan sững sờ trong chốc lát mới chợt hiểu ra điều gì, cô vội buông Diệp Ân Tuấn ra, trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì đột nhiên bật cười.
“Sao càng ngày em càng giống con gái thế?”
“Em không phải con gái chẳng nhẽ lại là đàn ông? Tổng giám đốc Diệp, bây giờ anh vẫn có sở thích này à?”
Thẩm Hạ Lan có phần bác bỏ lời Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn biết cô đang cố ý nên cũng chẳng để ý, chỉ là khi đi ngang qua cô anh cười nói: “Chỉ cần đối phương là em thì nam hay nữ đều được.”
“Không biết xấu hổ!”
Thẩm Hạ Lan ngượng ngùng đỏ bừng mặt, còn Diệp Ân Tuấn thì đã vào phòng thay đồ.
Cô nhìn theo bóng lưng Diệp Ân Tuấn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Hạ Lan mở điện thoại lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Đình, còn có cả của Tiêu Ái.
Thẩm Hạ Lan chỉ nhìn một lượt rồi mặc kệ, sau đó cô lướt đọc tin tức.
Không lâu sau Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi phòng thay đồ.
“Đi thôi!”
Anh ôm lấy vai Thẩm Hạ Lan.
Chênh lệch chiều cao giữa bọn họ vừa đẹp, Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn mà nói không cao không thấp, cô cao trên vai anh một chút nên mỗi lần anh ôm vai cô đều rất tự nhiên, vừa vặn.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy tư thế này mình cứ như một đứa trẻ, muốn vùng vẫy cũng không thoát ra được, cuối cùng đành phải để mặc cho Diệp Ân Tuấn làm gì thì làm.
Lúc hai người ra khỏi phòng tập, người phục vụ bên ngoài nhìn thấy bọn họ mà mặt đỏ ửng.
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn thấy khó hiểu nhưng sau đó nghĩ đến chàng trai gõ cửa khi nãy, mặt Thẩm Hạ Lan đỏ bừng đến tận cổ, thậm chí còn muốn tìm thứ gì đó để giấu mặt đi cho đỡ xấu hổ.
Mất mặt quá mà!
Cô vô thức nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn kêu lên một tiếng rồi chợt nhận ra điều gì, anh chỉ cười ngây ngô, không nói gì.
Hai người cứ thế bước ra khỏi phòng tập gym.
Sau khi đi ra Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Sau này không bao giờ tới nữa.”
“Không sao, họ không nhớ em đâu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan càng thêm buồn bực.
“Nhưng họ nhớ anh.”
Diệp Ân Tuấn lại cười rộ lên khiến Thẩm Hạ Lan rất muốn đánh anh.
“Không được cười!”
“Được! Không cười!”
Mặc dù nói như vậy nhưng khoé miệng Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nhếch lên khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút buồn bực.
Hai người bắt taxi đến cục cảnh sát.
Những nhân viên có liên quan ở cục cảnh sát đã nhận được thông báo từ trước, sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến, họ nhanh chóng tiến lên chào hỏi tiếp đón.
Tất cả các thủ tục được xử lý rất nhanh.
Khi Thẩm Hạ Lan cầm được chứng minh nhân dân nóng hầm hập trnog tay, cô kích động muốn khóc.
Bao lâu nay không có chứng minh thư, cuối cùng cô cũng có được một thân phận chính thức.
“Em nghĩ chúng ta cần đi ăn mừng, hay là em mời anh ăn một bữa nhé?”
Thẩm Hạ Lan nghiền đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Diệp Ân Tuấn cười đáp: “Được.”
“Nói trước rồi đó nhé, hôm nay em trả tiền.”
Thẩm Hạ Lan lập tức tỏ rõ lập trường của mình.
Diệp Ân Tuấn cũng không tranh với cô mà gọi điện về cho ba mẹ Thẩm, báo với họ trưa nay mình và Thẩm Hạ Lan không về ăn cơm, lúc này anh mới nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới nhà hàng gần đó.
Chỉ là họ còn chưa đi được vài bước, chưa đến nhà hàng thì điện thoại Thẩm Hạ Lan đã đổ chuông.
Cô cúi đầu thì thấy là bà Diệp, nhất thời thấy hơi sửng sốt.
“Mẹ gọi.”
“Nghe đi!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự rất đáng yêu, sao cô gái này ở cữ thôi mà trí thông minh hình như cũng giảm đi rồi? Có điều rất đáng yêu, anh thích.
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn.
Mẹ gọi thôi sao cô phải hỏi Diệp Ân Tuấn có cần nghe không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan hít vào một hơi rồi nghe máy.
“Alo mẹ.”
“Hạ Lan à, mẹ tính ngày thì hôm nay con cũng hết ở cữ rồi nhỉ. Thế nào? Về nhà ăn bữa cơm đi. Khi con cần mẹ nhất thì mẹ lại không ở bên, mẹ cảm thấy rất áy náy. Hôm nay mẹ đã bảo má Hoàng chuẩn bị rất nhiều món ngon, con dẫn bọn trẻ về nhà ăn nhé?”
Giọng bà Diệp đầy mong đợi.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, có phần hối lỗi: “Không mời anh ăn cơm được rồi, để hôm khác nhé.”
“Em quyết đi.”
Diệp Ân Tuấn không có ý kiến gì.
Thẩm Hạ Lan vội nói với bà Diệp: “Mẹ à, bọn trẻ thì để dịp khác nhé, con với Ân Tuấn đang ở ngoài, chúng con về ăn cùng mẹ.”
“Được được được!”
Bà Diệp cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn muốn đưa Thẩm Hạ Lan về nhưng cô lại ngăn anh lại.
“Em muốn mua ít đồ cho mẹ. Em ở cữ một tháng chắc mẹ cũng không dễ chịu. Em nghe nói một tháng này mẹ gặp rất nhiều trở ngại trong việc giải trừ chất độc. Mặc dù có thuốc giải độc nhưng vì nó đã tích tụ trong cơ thể quá lâu, quá trình rất phức tạp. Chúng ta là con cái cũng không thể ở bên chăm sóc bà, bây giờ bà vẫn còn nhớ đến em, em cũng không thể về tay không được, đúng không?”
Nghe những lời nói này của Thẩm Hạ Lan, mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên loé lên.