CHƯƠNG 370: MANG THEO DƯ KHINH HỒNG CÚT ĐI
Một đêm không ngủ, mặc cho ngoài kia đang mưa gió thế nào đi nữa thì dưới sự kiểm soát của Diệp Ân Tuấn, trong nhà, Tiêu Ái vẫn còn đang ngủ say và Thẩm Hạ Lan cũng bình an vô sự.
Khi ánh mặt trời của ngày hôm sau chiếu rọi vào phòng, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại.
Nhìn thấy chiếc áo khoác trên người cô liền biết là của Diệp Ân Tuấn đích, cô có phần khó hiểu, sao mình lại ngủ quên?
Thẩm Hạ Lan biết cô hoàn toàn không thể ngủ được vậy mà lại ngủ thiếp đi trong vô thức, sự việc này khiến cô có chút nghi ngờ nhưng cũng không có thời gian để hỏi rõ ràng.
Cô ra khỏi phòng và thấy Diệp Ân Tuấn đang lau mặt cho Tiêu Ái.
Anh ấy đối đãi hết lòng hết dạ với bà như thể đó là mẹ ruột của mình, điều đó khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động.
“Để em”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cầm lấy chiếc khăn.
Đây đâu phải là chuyện mà một người đàn ông nên làm chứ!
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại thản nhiên nói: “Em đi rửa mặt trước đi, lát nữa nếu có người tới sợ là ngay.
cả thời gian để em rửa ráy cũng không có đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết thừa người mà Diệp Ân Tuấn nói đến là ai, vốn dĩ cô không muốn phản ứng lại nhưng nghĩ lại đây là bệnh viện, hơn nữa Tiêu Ái còn đang hôn mê, tốt hơn hết cô không nên gây chuyện.
Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra thì bà cụ Hoắc đã đến.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, trên mặt bà ta lộ rõ sự tức giận nhưng lần này bà ta không phát tác.
Điều đó-đã khiến Thẩm Hạ Lan-có chút kinh ngạc.
“Tôi nghe nói, tối qua cô đã đã đá con bé Khinh Hồng ra ngoài?”
Bà cụ Hoắc cố gắng kềm nén tâm trạng, hỏi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan chẳng hề để ý nói: “Vâng!”
“Con bé vẫn còn đang bệnh, cô không biết sao?
Có gì không thể từ từ nói chứ?”
Bà cụ Hoắc tự nhủ không được tức giận, không được tức giận, người trước mặt là cháu gái của bà, bà không thể tức giận được.
Nhưng giọng điệu vẫn không che giấu được sự.
nghiêm khắc.
Sắc mặt vừa dịu đi của Thẩm Hạ Lan lại trở nên nghiêm túc.
“Nếu bà cụ Hoắc cho rằng tôi đối xử không tốt với Khinh Hồng thì xin bà hãy trông coi cô ta, đừng để cô ta đến trước mặt tôi gây sự nữa được không.
Những lời này khiến cho sắc mặt bà cụ Hoắc lập tức trở nên khó coi.
“Bà nội, đều do con;Không tốt, bà đừng trách chị nữa, con chỉ muốn đến thăm mẹ thôi, dù bà ấy không quan tâm đến sự sống chết của con nhưng côn không thể không để tâm đến tính mạng của bà ấy được, chẳng phải sao?”
Không biết Dư Khinh Hồng bước vào từ khi nào, khi nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy cô ta liền mở miệng chống chế.
Bà cụ Hoắc nhìn thấy bộ dạng đáng thương và yếu ớt của Dư Khinh Hồng liền đau lòng.
“Con bé Khinh Hồng này, hiếm thấy con không trách mẹ con nữa, mẹ con cũng là nhất thời hồ đồ thôi, con đừng để trong lòng”
“Không đâu, bà ơi, con biết mẹ con cũng không dễ dàng gì, chị nhất định không tha thứ cho bà ấy nên bà ấy cũng không còn cách nào khác”
Vài lời này của Dư Khinh Hồng đã chuyển sự chú ý sang Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy Dư Khinh Hồng đúng là cái loại dai như đĩa, bám riết cô không buông.
Cô cười khẩy: “Cú đá đó còn chưa đủ đô phải không?Giờ cô còn muốn nhận thêm một đá nữa của tôi sao?”
Dư Khinh Hồng sợ tới mức thân mình vội vàng co rúm lại, trốn phía sau bà cụ Hoắc, ra vẻ đáng thương nói: “Chị ơi, đừng vậy mà, em thật sự không có ý gì khác cả”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan lần này thấm chí còn không thèm nể mặt cô ta.
Bà cụ Hoắc thấy Thẩm Hạ Lan như vậy thì cảm thấy cô quá kiêu ngạo ương ngạnh nên không khỏi có chút tức giận.
“Thẩm Hạ Lan, cho dù cô là cô chủ nhà họ Hoắc.
và là mợ chủ nhà họ Diệp thì cũng không thể ỷ thế ức hiếp người như vậy. Cô xem con bé Khinh Hồng đạ bị cô dọa sợ thế nào rồi? Cô là chị sao lại không thể đối xử với em gái mình tốt một chút chứ?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn bà cụ Hoắc lại sắc lạnh thêm vài phần.
Bà cụ Hoäc đột nhiên cảm ánh nhìn của Thẩm Hạ Lan khiến cho bà ta có cảm giác xa lạ.
Bà vẫn còn nhớ khi mình bị trúng gió phải nhập viện, dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan đối với bà lúc ấy không như vậy, khi đó Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, biểu tình trong mắt cũng không lừa được người.
Sao bây giờ hai người lại thế này?
Trong lòng bà cụ Hoäc hơi hơi mềm nhũn.
“Hạ Lan…”
“Tôi không muốn trở thành cháu gái của nhà họ Hoắc bà, vì vậy bà đừng đến 6ưỡng cầu nữa. Thành thật mà nói, bà cứ hai lần ba lượt tới gây phiền phức cho tôi như vậy, tôi thật sự có thể đuổi bà đi nên ngàn vạn lần bà cũng buộc tôi lầm như vậy. Nếu bà cảm thấy tôi ở đây khiến bà chướng mắt thì hãy dẫn theo cháu gái Khinh Hồng của bà đi đi, đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, như vậy mọi người đều sẽ dễ chịu”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngắt lời bà cụ Hoắc, cô không muốn nghe bà ta nói nữa, càng nghe tim lại càng đau.
Tâm trạng vừa mới dịu đi của bà cụ Hoắc lại căng thẳng.
Bao nhiêu năm nay nhà họ Hoắc vẫn luôn được coi trọng, sao lại có người dám nói với bà những lời như vậy chứ?
Người đang đứng trước mặt là cháu gái của bà nhưng lại ngang ngược, dám nói với bà những lời như vậy, bà cụ Hoắc gần như phát điên.
Hoắc Chấn Đình vội vàng giữ tay bà cụ Hoắc nói: “Mẹ, mẹ nên ra ngoài đi”
“Nó nói chuyện với mẹ như vậy mà con còn bảo.
mẹ ra ngoài?”
Bà cụ Hoäc cảm thấy con trai bà cũng đã thay.
đổi, tại sao lại bắt chước người ta chống lại bà?
Nhưng Hoäc Chấn Đình lại thấp giọng nói: “Chị dâu còn đang hôn mê/moi-người ầm ï ở đây thì có gì hay ho chứ?”
Những lời này cuối cùng-cũng làm cho bà cụ Hoắc im lặng, sau đó hung hằng trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan rồi:mới dắt Dự Khinh-Hồngzra ngoài. , “Bà nội, con muốn ở lại chăm sóc mẹ”
Dư Khinh Hồng không muốn rời đi, hoặc giả cô ta vẫn chưa đạt được kết quả mà mình muốn nên cô †a vãn chưa thể ngừng tác quái.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Hoặc là biến thành thi thể ở lại chăm sóc mẹ tôi, hoặc là cút ngay lập tức cho tôi”
“Chị…
“Cút!”
Sau khi những lời này nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp nắm lấy cái gạt tàn ở bên cạnh và ném về phía Dư Khinh Hồng.
Dù sao trong mắt bà cụ Hoắc, cô là một đứa cháu gái kiêu ngạo ương ngạnh thì việc gì phải để ý đến hình tượng chứ.
Dư Khinh Hồng không ngờ Thẩm Hạ Lan thật sự dám ra tay trước mặt bà cụ Hoäc, cô ta hơi sững người rồi nhếch mép cố ý bước lên đón lấy cái gạc tàng.
“AI Chị, chị thật sự muốn giết em sao?”
Dư Khinh Hồng còn chưa đụng phải cái gạt tàn đã la lên.
Hoắc Chấn Đình nhanh chân đá cô ta một cái, Dư Khinh Hồng bất ngờ không kịp phòng, nghiêng người tránh được cái gạt tần sượt qua tai cô ta, đập vào tường-kêu vang: Bà cụ Hoäc tức giận, cả người phát run.
“Phản rồi phản rồi! Nếu cô đã dám hành hung ngay trước mặt tôi thì không biết sau lưng sẽ làm những gì nữa. Đây là cháu giá nhà họ Hoắc sao? Hả?”
“Nếu không đi, thì bà tôi cũng xử luôn”
Thẩm Hạ Lan không chút lưu tình.
Bà cụ Hoäc trợn tròn mắt, thật sự không dám tin vào những gì mình nghe được.
Hoắc Chấn Đình cảm thấy cảm thấy tính tình hiện tại của Thẩm Hạ Lan giống Hoắc Chấn Phong như đúc, đều là những người cứng đầu cứng cổ nên vội vàng ngăn bà cụ Hoäc lại nói: “Mẹ, chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Con xem đi, xem xem…
“Được rồi, con biết rồi, chúng ta ra ngoài trước.
đã”
Hoắc Chấn Đình đỡ bà cụ Hoắc rời đi, thuận tiện túm Dư Khinh Hồng đi luôn.
“Cháu còn không đi? Muốn chết mất xác ở đây hả?”
Hoäc Chấn Đình chẳng/có hảo cảm với Dư Khinh Hồng, nếu không phải nể mặt Tiêu Ái ông ta sẽ không để cho Dư Khinh Hồng bước chân vào nhà họ Hoắc nhưng đáng tiếc bà cụ Hoắc lại bị cô ta dụ dỗ bằng lời-ngon tiếng ngọt; Dư Khinh Hồng hiển nhiễn là cũng hơi rén Hoắc Chấn Đình nên vừa nghe thấy Hoäc Chấn Đình lên tiếng liền bất giác rụt người, sau đó không cam tâm tình nguyện mà rời đi.
Thẩm Hạ Lan thấy bọn họ đều đã rời đi mới đóng cửa phòng lại.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Giận rồi à?”
“Không có, tim em đã nát tan rồi còn tức giận gì chứ, chỉ là không muốn nhìn thấy họ, mắt không thấy tâm không phiền thôi”
Thẩm Hạ Lan đến trước mặt Tiêu Ái lấy khăn tay ra lau mặt cho bà ta.
Động tác của cô rất cẩn thận khiến Diệp Ân Tuấn thấy mà đau lòng.
Dư Khinh Hồng này, xem ra không thể để cô ta ở lại Hải Thành này tác quái được, tiếc là kể từ sau chuyện lần trước, bà cụ bảo vệ Dư Khinh Hồng chặt như keo dán sắt, đi đâu cũng dắt cô ta theo làm cho Diệp Ân Tuấn không có cơ hội xuống tay.
Giống như biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nói.
“Đừng vì em mà động đến Dư Khinh Hồng, nếu cô ta thật sự chán sống thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng đích, huống hồ em cũng không phải là bình hoa di động, cũng không phải thánh mẫu, anh không cần lo cho em.
Những gì Thẩm Hạ Lan nói khiến Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Em đúng là hiểu anh”
“Em thấy vì một kẻ như cô ta mà anh phải ra tòa là không đáng. Em cũng vậy, tranh đấu giữa phụ nữ thực chất rất đa dạng, anh đừng quản làm gì. Chỉ mong mẹ em tỉnh lại đừng trách gì em thôi.”
“Anh nghĩ sẽ không như vậy đâu. Trên đời này sẽ không có người mẹ nào lại tự tay hãm hại con mình, nhưng bộ trưởng Tiêu lại có thể cùng Dư Khinh Hồng xuống hoàng tuyền như vậy khiến anh cảm thấy có lẽ trái tim của bà ấy đã băng giá đến cực điểm rồi mới có thể làm như vậy. Đương nhiên cũng không loại trừ là vì em”
Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến hành động của Thẩm Hạ Lan dừng lại.
“Bà ấy là vì em. Có đôi khi em thực sự không thể hiểu được bà ấy, nếu như yêu em thì tại sao phương thức biểu đạt tình yêu lại cực đoan như vậy.
chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái đang hôn mê, thật sự hy vọng bà có thể tỉnh lại để cho cô một câu trả lời.
Đáng tiếc Tiêu Ái vấn ngủ Say.
Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ận Tuấn ở trong này chăm sóc bà suốt ba ngày: Trong Ba ngày này, Dư KHinh Hồng cũng tìm đến gây phiền toái, nhưng đều bị Hoắc Chấn Đình cản lại.
Bà cụ Hoắc vẫn luôn về phe Dư Khinh Hồng và luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan hơi quá đáng, có điều Thẩm Hạ Lan cũng lười so đo cùng bà ta và xem bà ta như kẻ vô hình, khiến bà cụ Hoắc tức muốn chết.
Bà cụ Diệp nghe nói Tiêu Ái đã xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan đang chăm sóc nên đã bảo vú Hoàng vài món ngon mang đến.
Nhìn thấy bà cụ Diệp đối xử với Thẩm Hạ Lan tốt như vậy, bà cụ Hoắc cũng có phần khó chịu.
Đây là cháu gái của bà ta.
Bà muốn nói chuyện với Thẩm Hạ Lan nhưng Thẩm Hạ Lan lại luôn không cho bà cơ hội.
Hai người đã bế tắc ở đó.
Dư Khinh Hồng luôn tận dụng mọi chuyện để châm chích, khiêu khích, chọc tức Hoắc Chấn Đình đến mức trực tiếp sai người trói cô ta lên giường bệnh, gọi hoa mỹ là vì dưỡng bệnh nhưng thực tế là muốn cô ta yên tĩnh một chút.
€ô ta khóc lóc, méc bà cụ Hoắc, bà cụ Hoắc.
muốn xin xỏ cho cô ta.nhưng đã bị Hoắc Chấn Đình trực tiếp đưa về nhà, hơn nữa còn tìm người đặc biệt trông chừng bà cụ Hoắc.
Bệnh viện rốt cục cũng an tĩnh lại.
Ngay khi Thẩm Hạ Lan thở dài nhẹ nhõm thì cũng là lúc Tiêu Ái tỉnh lại.