“Ai?”
Thẩm Hạ Lan vô thức muốn tìm kiếm, tiếc là đến bóng dáng của đối phương cũng không nhìn thấy.
Cô vội mở tờ giấy trong tay ra, lời phía trong đó khiến cô nhíu chặt mày lại.
“Muốn mẹ cô yên ổn thì tốt nhất là bảo Diệp Ân Tuấn ngưng tay lại với nhà họ Phương đi.”
Trái tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Tiêu Ái vẫn luôn không có tin tức gì, điều này đối với Thẩm Hạ Lan mà nói vẫn luôn là một mối lo, lần trước bảo Dương Tân đi tìm tung tích của Tiêu Ái, tiếc là Dương Tân vẫn chưa kịp nói với cô điều gì, anh ta đã bị Phương Thiến khống chế rồi.
Giờ đây tờ giấy đầy tính uy hiếp này vô thanh vô tức xuất hiện trong tay cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Tuy nói đây không phải nhà họ Diệp, nhưng hôm nay là tang lễ của Phương Đình, ngoại trừ người của Lam Thần ra thì chính là người của Diệp Ân Tuấn, bao nhiêu người ở đây như vậy, lại không có một ai nhìn thấy người nào đã nhét vào tay cô tờ giấy này, chỉ một điều này thôi đã khiến Thẩm Hạ Lan dựng hết lông tơ lên.
Chẳng lẽ trong số những người Diệp Ân Tuấn bồi dưỡng ngầm cũng có người nhà họ Phương?
Thẩm Hạ Lan bị chính suy đoán này của mình dọa cho một phen.
“Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Khương Hiểu không bắt được, ngã thẳng xuống đất, cánh tay và chân chảy một ít máu, nhưng cô ta không dám dừng bước, vội đến phía trước Thẩm Hạ Lan kiểm tra xem cô có sao không.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tờ giấy, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Tôi không sao, lát nữa cô đi khám xem sao đi.”
“Chỉ ngã một chút thôi, trở về bôi chút thuốc là được, tôi không quý giá như vậy. Chỉ là, ban nãy là ai vậy? Sao tôi không thấy bóng dáng ai hết?”
Khương Hiểu nói xong, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Cô ta bất giác nhìn về phía mộ của Phương Đình, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải là…”
“Mê tín ít thôi! Cho dù thật sự có ma quỷ gì đó, Phương Đình cũng sẽ không hại tôi đâu. Về trước đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn trái nhìn phải, không hề phát hiện ra người đáng nghi, ôm tâm trạng bất an thấp thỏm trở về phòng bệnh.
Diệp Ân Tuấn và Lam Thần đang xử lí công việc, sau khi mai táng Phương Đình, Lam Thần thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ nhà họ Phương, tính đưa bọn họ trở về Hải Thành cùng Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn vẫn đang xử lí chuyện này, lúc anh trở về phòng bệnh thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vô thức ôm lấy cô từ phía sau.
“Sao vậy? Nghĩ gì thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy sinh mạng của con người thật sự rất yếu ớt. Phương Đình cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã không còn nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thán nói.
“Mỗi người có số mệnh khác nhau, vì vậy chúng ta càng phải sống thật tốt. Chúng ta không bao giờ có thể biết được điều ngoài ý muốn và tử vong cái nào sẽ đến trước, việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là dốc hết sức khiến bản thân sống được thêm vài năm nữa, ở bên nhau thêm vài năm, sau này đến Âm Tào Địa Phủ, chúng ta cũng phải làm một đôi vợ chồng quỷ.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan trợn trừng mắt.
“Nói cái gì đấy? Ai muốn làm vợ chồng quỷ gì với anh chứ? Ân Tuấn, em nói với anh chuyện này.”
Thẩm Hạ Lan suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với Diệp Ân Tuấn.
“Chuyện gì thế?”
“Anh nhìn cái này xem.”
Cô đưa tờ giấy cho Diệp Ân Tuấn.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tờ giấy, sắc mặt anh có chút trắng bệch.
“Ai đưa đó?”
“Không biết, lúc lên xe ở tang lễ của Phương Đình bị va vào một cái, sau đó tự trong tay tự dưng có một tờ giấy, nhưng em và Khương Hiểu đều không nhìn thấy là ai đã va phải. Sau đó em vẫn không từ bỏ, tìm rồi xem camera giám sát ở gần đó, bóng dáng rất mơ hồ, hình như là một người phụ nữ, không cao, nhưng không nhìn rõ mặt. Anh xem xem.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đưa điện thoại cho Diệp Ân Tuấn xem video.
Diệp Ân Tuấn xem xong, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
“Xem ra người của nhà họ Phương vẫn chưa thật sự chết tâm nhỉ, ngày mai anh trở về Hải Thành sẽ đi gặp Phương Thiến.”
“Hay là để em đi đi, em cảm thấy nếu bà ta có thể tìm được người đưa tờ giấy này cho em, thì chắc hẳn là muốn em đi gặp bà ta. Nếu anh đi, chưa chắc bà ta đã lấy được thứ mình cần, nhưng em đi thì có lẽ là có thể.”
Thẩm Hạ Lan nói suy nghĩ của mình ra cho Diệp Ân Tuấn nghe.
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng nhìn cô.
“Với sức khỏe hiện giờ của em mà đi gặp Phương Thiến, anh có chút không yên tâm.”
“Không có gì không yên tâm cả, nơi đó là trại giam, cũng không phải ở bên ngoài, huống chi còn có người ở đó nữa, em cũng không phải một người để mặc bà ta khống chế, toi chỉ muốn biết, Phương Thiến muốn giở trò gì mà thôi.”
“Còn có thể là trò gì nữa? Cũng chỉ là muốn tiếp tục làm xằng làm bậy mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn thật sự hận Phương Thiến đến tận xương tủy.
Giữa anh và người phụ nữ này còn có một mạng người, không, còn chưa biết là mấy mạng người nữa.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Một thời gian dài không có tin tức của mẹ em rồi, em quả thật rất lo lắng cho bà. Ban đầu bà rời Hải Thành đi đến đó, chúng ta đều không biết, đến hôm nay cũng không có một bức thư của bà, tờ giấy này lại có liên quan đến nhà họ Phương, em càng lo lắng hơn. Em biết anh lo cho em, sợ em đi rồi sẽ bị Phương Thiến bắt nạt, nhưng em cũng phải làm chút gì đó cho mẹ em chứ, huống chi dì em không còn nhiều thời gian nữa, trong những ngày tháng cuối cùng của bà, em mong mẹ em có thể gặp bà một lần, cũng xem như là không hổ thẹn với họ nữa.”
“Em đó, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, không hề thương xót bản thân gì cả, em không biết là em vất vả bôn ba như vậy, anh sẽ đau lòng à?”
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, nhưng không ngăn cản Thẩm Hạ Lan nữa, đối với anh mà nói, chỉ cần là việc Thẩm Hạ Lan muốn làm, cho dù là Mặt Trời anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình, có điều cô cười nói: “Thật sự không cần lo cho em, em đưa Khương Hiểu đi, anh cũng biết bản lĩnh của Khương Hiểu rồi đó, nếu sức khỏe em thật sự có vấn đề gì đó, Khương Hiểu sẽ giúp đỡ em ngay, anh cứ yên tâm đi.”
“Được, có điều bất kể làm gì đều phải đảm bảo sự an toàn của bản thân, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã quyết định xong chuyện này.
Khương Hiểu đi đến chỗ bác sĩ xử lí vết thương, nhìn thấy Lam Thần đang dìu bà Phương, không khỏi dừng bước lại.
Bà Phương nhìn Khương Hiểu, không nói gì, bà ta khóc đến mức đau cả mắt ngồi xuống một bên, bảo Lam Thần rót cho bà ta một cốc nước.
Lam Thần vô cùng cung kính với bà Phương, khiến Khương Hiểu có chút đau lòng.
Một người đàn ông lạnh nhạt như vậy, lại cũng có thể khúm núm đến vậy với một người phụ nữ?
Rốt cuộc anh yêu người phụ nữ đó đến mức nào?
Lam Thần đương nhiên là đã nhìn thấy Khương Hiểu, có điều bây giờ anh ta không hề muốn nói chuyện với Khương Hiểu, thậm chí còn không nhìn cô thêm một cái.
Bác sĩ nhìn thấy Khương Hiểu, thấp giọng nói: “Khương Hiểu, đây là thuốc của cô, nhớ kĩ, về nhà một ngày ăn ba bữa, đừng quên, cái đầu này của cô đó, luôn quên việc uống thuốc thôi.”
“Tôi biết rồi, bác sĩ Trương, sức khỏe tôi tôi tự biết rõ.”
Khương Hiểu cười nhạt, nhận lấy thuốc.
“Cô biết rõ gì chứ? Cô tùy ý với bản thân là thật, cô đó, phải có một người trông chừng cô uống thuốc, nếu không đảm bảo cô sẽ không uống. Tôi từng gặp người sợ uống thuốc, nhưng thật sự chưa từng gặp ai như cô. Nếu không được, lát nữa tôi sẽ nói với mợ Diệp, bảo cô ấy trông chừng cô uống thuốc, nếu không vết thương mà nhiễm trùng, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
“Bác sĩ Trương, không cần đâu, chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền mợ Diệp đâu.”
Khương Hiểu có chút ngại ngùng muốn quay người rời đi, nhưng lại bị bác sĩ kéo lại.
“Không được, tôi còn không biết cô chắc? Cô đưa thuốc cho tôi, tôi đem đi đưa cho mợ Diệp, đầu óc tôi cũng mơ màng rồi nên mới đưa thuốc cho cô.”
Nói xong, bác sĩ định giành thuốc của Khương Hiểu.
Khương Hiểu sao có thể để bác sĩ Trương lấy thuốc của mình đi được, vội tránh sang một bên.
Lúc hai người đang giằng co với nhau, giọng nói của Lam Thần truyền tới.
“Chuyện này giao cho tôi đi, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy uống thuốc. Chút chuyện nhỏ này, đừng làm phiền mợ chủ.”
Nói xong, Lam Thần lập tức giành lấy thuốc từ trong tay Khương Hiểu.
Khương Hiểu và bác sĩ Trương đều ngơ ra, mà người thấy bất ngờ nhất đương nhiên là mợ Phương.
“Lam Thần, cậu có ý gì thế? Con gái tôi mới chết chưa bao lâu, cậu đã tìm đến nhà khác rồi?”
Giọng nói bén nhọn của mợ Phương có chút chói tai.
Lam Thần vội nói: “Không có, cô ấy là vệ sĩ bên cạnh mợ chủ, sức khỏe của mợ chủ bây giờ có chút đặc thù, cần người chăm sóc, lỡ như cô ấy ngã xuống, phía bên mợ chủ sẽ xảy ra sơ suất, con đương nhiên phải nghĩ cho mợ chủ, mà chút chuyện nhỏ này của cô ấy không đáng để mợ chủ lo lắng, để con nhắc nhở là được rồi. Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Từ sau khi bà Phương thừa nhận quan hệ giữa Lam Thần và Phương Đình, Lam Thần đã gọi bọn họ là ba mẹ.
Khương Hiểu ban nãy còn có chút vui thầm, lúc này nghe thấy Lam Thần nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng và khó chịu.
Bà Phương có chút không vui, nhưng Lam Thần nói cũng có lí, không khỏi giận dữ nói: “Tùy cậu, tôi nói cậu biết, cơ thể con gái tôi còn chưa lạnh đâu, nếu lúc này cậu ra ngoài tìm phụ nữ, tôi…”
“Mẹ, đời này trong lòng con chỉ có Đình Đình, sẽ không có người phụ nữ nào khác đâu.”
Lời của Lam Thần khiến Khương Hiểu cảm thấy càng khó chịu hơn.
Bà Phương nhìn Khương Hiểu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy, khiến những người phụ nữ có tơ tưởng đến cậu chặt đứt suy nghĩ đó đi. Cậu đã đồng ý với Đình Đình rồi, phải dưỡng lão, lo tang cho hai người già này đấy.”
“Vâng, mẹ, để con dìu mẹ vào trong.”
Lam Thần nhét thuốc vào túi mình, rồi cũng không nhìn lại mà dìu bà Phương rời đi, không hề nhìn Khương Hiểu lấy một cái.
Bác sĩ Trương có chút khó hiểu hỏi: “Khương Hiểu, chuyện này là như thế nào?”
“Con mẹ nó tôi cũng chẳng biết là chuyện gì, bị điên chắc!”
Khương Hiểu bức bối muốn chết, lập tức cất bước về phòng bệnh, cô không cho rằng Lam Thần sẽ nhắc nhở cô uống thuốc, tám mươi phần trăm là sẽ vất thuốc đi.
Người đàn ông này rất chi nhỏ mọn.
Cũng tốt, dù sao cô cũng không thích uống thuốc, khiến cô bớt đi một chuyện.
Lúc Khương Hiểu trở về, Thẩm Hạ Lan đang thu dọn đồ đạc, cô vội chạy qua đó.
“Mợ chủ, để tôi đi, chuyện này sao có thể để cô làm được?”
“Không sao đâu, cô đừng chạy, chân bị thương đó, đến lúc trở về Hải Thành thì cô cứ nghỉ ngơi nửa ngày đi, đừng để mệt quá.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Khương Hiểu thấy ấm áp.
“Không sao đâu, mợ chủ, chút vết thương này với da thịt của tôi mà nói chẳng đáng là gì đâu. Đúng rồi, chỗ đồ này đều cần thu dọn sao? Chúng ta sẽ đi Hải Thành sao?”
“Đúng, về Hải Thành.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, Khương Hiểu cũng không hỏi tiếp nữa.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Lam Thần sai người đến thông báo, nói là máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong rồi, bảo Khương Hiểu đẩy Thẩm Hạ Lan lên sân thượng.
Đây là lần đầu tiên Khương Hiểu đi máy bay tư nhân, không khỏi có chút hưng phấn.
Nhìn thấy Khương Hiểu như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Lúc hai người đi ra chỗ thang máy chuẩn bị lên sân thượng, đột nhiên thang máy bị người khác chặn lại, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan cũng lập tức thay đổi.