“Tớ chỉ thấy thất vọng, hàng xóm sống cùng bao năm nay sáng nào ngủ dậy cũng gật đầu chào, bình thường đau đầu nóng sốt, tớ cũng giúp đỡ, càng không tiếc bỏ công chăm sóc con trai hắn ta, nhưng họ có thể ra tay với bạn trai tớ như thế chứ? “
Lam Tử Thất có chút sợ hãi.
Rốt cuộc bản chất con người là gì?
Vì con mình mà có thể tùy tiện làm hại người khác hay sao?
Thẩm Hạ Lan nắm tay Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Đừng vì lỗi của người khác mà trừng phạt bản thân.
Thứ chúng ta cần tìm kiếm bây giờ là Trương Cường và người đứng sau anh ta, chỉ cần có bằng chứng, chúng ta có thể bắt bọn họ trả giá.”
“Tớ biết, tớ chỉ đột nhiên cảm thấy rất lạnh.”
Lam Tử Thất sắc mặt rất xấu.
Thẩm Hạ Lan biết an ủi cô cũng vô ích, còn rất nhiều chuyện cô cần phải tự mình đối mặt, giải quyết.
Cô gọi cho Diệp Ân Tuấn, kể chuyện này lại lần nữa.
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng.
“Em và Lam Tử Thất cố gắng đừng đi ra ngoài, việc này anh sẽ kiểm tra, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Được rồi, anh cẩn thận một chút.”
Nghe được những lời lo lắng của vợ, tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất vui.
“Ừm, đừng lo lắng, mấy tên tép riu đó không thể làm gì anh đâu.”
“Được. Nhưng vợ của Trương Cường nói rằng con trai cô ta mất tích, có lẽ đây là một bước đột phá.
Trương Cường vì con trai mình sẵn sàng chấp nhận rủi ro, có nghĩa là con trai hắn rất quan trọng đối với họ, chi bằng đi tìm đứa bé trước?”
“Anh biết rồi, anh sẽ cho người tìm ngay.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, thấp giọng nói: “Anh đã cho người đưa cơm rồi, em và Lam Tử Thất mau ở trong phòng ăn cơm, đừng đi ra ngoài.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Lam Tử Thất, thấy cô không có phản ứng gì, ít nhiều cảm thấy có chút đau lòng, khó chịu.
“Không nghĩ nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Ừm.”
Lam Tử Thất gật đầu.
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng của một vệ sĩ.
“Bà chủ, đưa cơm đến đây.”
“Tớ ra lấy.”
Lam Tử Thất đứng dậy đi ra ngoài.
Người giao cơm là người của Nhất Phẩm Cư, trên người đang mặc quần áo của họ.
Lam Tử Thất cầm lấy, đặt ở trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Sếp Diệp của cậu thật sự rất yêu cậu, biết cậu thích mùi vị của Nhất Phẩm Cư, lại cho người đưa từ Hải Thành?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt một tiếng.
“Làm sao có thể? Nhất Phẩm Cư có một chi nhánh ở đây. Được rồi, đừng chọc tớ nữa, ăn trước đi, ăn no thì chúng ta mới có sức để chống lại kẻ xấu, đúng không?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào đồ ăn trước mặt.
Bữa cơm rất thịnh soạn, cũng là phần dành cho hai người.
Lam Tử Thất cũng không cãi lại.
Tâm trạng cô đang không tốt, nhưng những gì Thẩm Hạ Lan nói đều đúng, chỉ ăn no thì cô mới có đủ sức để tiếp tục chiến đấu với những người đó.
Hai người ngồi trước giường ăn cơm.
Thẩm Hạ Lan ăn chưa được vài miệng, đột nhiên thấy toàn thân ngứa ngáy.
Cô hơi cúi đầu xuống thì thấy trên cánh tay mình đã nổi lên một hàng nốt đỏ.
Lòng Thẩm Hạ Lan chợt chùng xuống.
“Tử Thất, gọi bác sĩ đi! Hình như tớ bị dị ứng!”
“Cái gì?”
Lam Tử Thất hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhìn thấy nốt đỏ nho nhỏ trên cánh tay Thẩm Hạ Lan, lập tức nhấn chuông gọi bên giường.