Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn rất đẹp, giống như biển sâu, như bầu trời đầy sao chói lọi, nhìn đến mức tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.

Đúng là nam sắc mê hoặc người!

Thẩm Hạ Lan cười cong cả mắt.

“Cảnh đẹp ý vui có nghe qua chưa?”

“Ừm, nghe rồi. Vậy bà Diệp, em có muốn ăn anh nữa không?”

“Muốn!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

Diệp Ân Tuấn khóe môi càng cong hơn.

“Nhịn đi, không phải bây giờ. Khi nào khỏe hơn, anh mặc em xử lý.”

“Đây là anh nói đấy nhé, ngài Diệp.”

“Vâng, bà Diệp.”

Diệp Ân Tuấn sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không?”

“Cũng ổn, chỉ là hơi buồn ngủ.”

Thẩm Hạ Lan dụi dụi mắt.

Cô không biết là trong bình nước truyền có thành phần thôi miên hay là cái gì, cô chỉ muốn ngủ.

Diệp Ân Tuấn biết, đây là bởi vì sức khỏe Thẩm Hạ Lan quá yếu.

Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan vì tai họa không đáng có này đã bị tổn thương rất lớn.

Một tia đau lòng lướt qua mắt anh.

“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”

“Anh không có công việc để làm sao?”

Thẩm Hạ Lan không mở mắt lên được.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em mới là quan trọng nhất.”

Những lời này lập tức khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thoải mái.

Cô biết mình hơi lập dị.

Nhưng người ta khi ốm đau hay bị thương đều không tránh khỏi mềm yếu, lúc này Thẩm Hạ Lan không muốn đàng hoàng, chỉ muốn làm nũng.

Cô và Diệp Ân Tuấn là vợ chồng, làm gì cũng được pháp luật cho phép, nhà nước ủng hộ không phải sao?

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên, trong mắt như được phủ một tia sáng, tỏa sáng rực rỡ.

“Ngài Diệp, anh biết nói chuyện thật đấy.”

“Lời nói từ tận đáy lòng. Ngủ đi.”

Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ không nói những lời này, nhưng sau khi bọn họ trải qua nhiều hơn, những lời này càng không tự chủ được thốt ra.

Lúc đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng thoải mái, thậm chí mặt mày rạng rỡ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, cuối cùng cũng không kìm được buồn ngủ, nằm trên người Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm nói: “Nằm sấp thật mệt.”

Diệp Ân Tuấn trong mắt hiện lên vẻ đau khổ.

“Anh ôm em ngủ?”

Anh hỏi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, tựa vào cánh tay Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền đến tiếng thở đều đều.

Diệp Ân Tuấn nghĩ, khoảnh khắc bình dị này thật vô cùng đẹp đẽ.

Anh thực sự muốn thời gian ngừng lại, ôm Thẩm Hạ Lan như thế này đến cuối đời.

Lúc Lương Thiệu Cảnh đến, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ôm Thẩm Hạ Lan ngủ say.

“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt, lại là nơi công cộng, không ổn lắm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK