"Đúng vậy, nơi đó là chỗ của Phương Chính, không có lệnh của quốc chủ thì không ai được lại gần, ngay cả Phương Nghị cũng không thể. Cho nên đó là nơi tuyệt đối an toàn, cũng khiến Phương Nghị tin tưởng hơn”
Nghe Phương Thiến nói vậy, Thẩm Hạ Lan liền yên lòng.
"Nói vậy, nơi đó sẽ là nơi chôn thân của Vu Phong?" "Uhm, ở đây có tay bắn tỉa nào không?"
Diệp Ân Tuấn hỏi nhưng không ai trả lời. "Để em!"
Thẩm Hạ Lan thản nhiên lên tiếng.
Thể lực của cô lúc này đã gần như cạn kiệt, cho dù Vu Phong tới nơi đó, chính anh cũng khó mà tham chiến huống hồ có còn là một thành viên của nhà họ Hoắc và là mưu gia chủ của nhà họ Diệp, dưới tình cảnh như vậy, tuyệt đối không thể để cô ở một mình.
Hiện giờ làm tay súng bắn tỉa phải đi đầu trong việc tìm kiếm một vị trí bắn tỉa tốt, bố trí hiện trường và sau đó im lặng chờ đợi thời điểm tốt nhất để bắn một phát chí mạng.
Nói vậy tức là thể lực của cô sẽ hồi phục được một chút tương đối an toàn đối với cô.
Diệp Ân Tuấn hiểu sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan là chính xác, cũng biết cũng biết rằng cô ấy sẽ tiêu hao thể lực trước khi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên đau lòng đồng thời cùng không còn sự chọn lựa nào khác.
Thẩm Hạ Lan không phải đóa hoa mỏng manh mà là người nhà họ Hoắc, là người nhà họ Tiêu lại còn là mưu gia chủ mẫu nhà họ Diệp, chuyện cô phải khó tránh khiến anh phải đau lòng.
Chiến công của cô nhất định sẽ đi vào lịch sử cùng anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan lo lắng nói: "Hãy chú ý hơn đến sự an toàn của bản thân, tốt hơn hết, em nên tìm nhiều điểm bắn tỉa, Vu Phong cũng sẽ nghĩ đến những điểm bắn tỉa mà em nghĩ đến, cũng không biết liệu có bất kỳ tay súng bắn tỉa nào trong thủ hạ của anh ta không, cho nên em phải tìm điểm bắn tỉa không dễ dàng bị phát hiện, thì mới bảo vệ được mình. Hạ Lan, anh biết em không phải là một người yếu đuối, nhưng hãy nhớ rằng, sự tồn tại của em là lá chắn cuối cùng của tất cả chúng ta, cho nên ngàn vạn lần ngàn vạn lần phải bảo vệ chính mình."
"Em biết rồi."
Thẩm Hạ Lan gật đầu muốn rời đi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ôm vào trong lòng.
Vòng tay của anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, bên tai vang lên giọng nói kìm nén.
"Anh không nỡ để em phải chịu khổ, nhưng anh biết hiện giờ, em không thể không đi làm nhiệm vụ này. Hạ Lan, anh rất hãnh diện và tự hào khi có một người vợ như em. Anh mong chúng ta có thể cùng nhau quay về nước, cùng nhau nhận giải thưởng, em hiểu ý anh không?”
Sao Thẩm Hạ Lan không hiểu cho được?
Lần đầu tiên có trút bỏ được sự ngại ngùng trước mặt mọi người, ôm chặt Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tin em, Thẩm Hạ Lan em chắc chắn xứng với Diệp Ân Tuấn anh, em muốn khiến tất cả mọi người đều biết, anh cưới em không phải là để trang trí, em cũng không phải bình hoa, em là chiến hữu có thể kề vai sát cánh với anh. Có thể khiến anh kiêu ngạo, tự hào vẫn luôn là mục tiêu để em cố gắng.”
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lập tức ngân ngấn nước. “Vất vả cho em rồi”
“Không đâu, mọi người đều vất vả, được rồi, không nói nữa, em đi trước đây, em sắp xếp xong mọi thứ rồi đợi mọi người tới.”
Thẩm Hạ Lan lấy máy theo dõi từ tay Diệp Ân Tuấn, sau đó hôn một cải lên mặt anh nhưng lại bị anh giữ gáy lại đáp trả một nụ hôn nồng nhiệt.
Hơi thở của hai người hoà quyện với nhau, cảnh tượng triền miên như vậy khiến tất cả mọi người cảm nhận được dòng máu như đang thiêu đốt, sôi sục.
Thẩm Hạ Lan thở dốc đẩy Diệp Ân Tuấn ra, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng cô biến mất trước mặt mình, đôi mắt hiện lên vẻ kiến nghị. “Các anh em, bây giờ chúng ta đang tha hương nơi xứ người, không có hậu viện, không có sự ủng hộ, chỉ có chính chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, mạng của mọi người đã gắn chặt lại với nhau, cho mọi người ba phút để viết dị thư. Vẫn là quy tắc cũ, cho dù đến cuối cùng còn ai sống sót thì đều phải mang di thư của chiến hữu trở về, giúp bọn họ hoàn thành di ngôn, có làm được hay không?”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, tất cả chiến sĩ đồng thanh hét lên. Đây là trận chiến không đường lui, cũng là trận chiến sinh tử.
Toàn bộ quân nhân đều sôi sục khí huyết, đã sớm không còn quan tâm đến sống chết nữa, Diệp Ân Tuấn cũng đã rất lâu không dẫn binh tác chiến rồi, tình hình lúc này như khiến anh quay trở lại trước kia, trở về ngày tháng đầy nhiệt huyết của mình.
Phương Thiên nhìn mọi thứ trước mắt, cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Phương Chính và Phương Nghị định sẵn là sẽ thất bại rồi.