Cô đau buồn nói: “Không biết tại sao, bây giờ thật sự không thích nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, có thể là do tuổi lớn rồi.”
“Đừng nói linh tinh, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa đến 30, học gì theo người già gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn siết chặt cánh tay, thấp giọng nói: “Cái chết của Tống Hải Đình nhìn trông không giống tai nạn.
“Anh đã phát hiện cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt mang theo chút dò hỏi.
Tống Hải Đình lúc còn sống không được người khác thích, điểm này Thẩm Hạ Lan biết, nhưng ông ta dù sao cũng là ba của Tống Dật Hiên, điều Thẩm Hạ Lan để tâm là cảm nhận của Tống Dật Hiên.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Chưa phát hiện được gì, có điều chỉ là có chút suy đoán. Tống Hải Đình lúc đầu khi lấy Lưu Mai, đã từng có một đoạn thời gian rất vui vẻ lãng mạn, anh từng cho người điều tra, Tống Hải Đình từng vì Lưu Mai mà vung tiêu như rác, càng vì dỗ bà ấy vui, làm lại cả nhà tổ nhà họ Tống theo ý thích của bà ấy, nhưng năm thứ hai sinh hạ Tống Dật Hiên, Tống Hải Đình đã ngoại tình, khá kín tiếng cũng khá bất ngờ, nhất thời khiến người của Hải Thành không tin được, dù sao trước đó đôi trai tài gái sắc, tình thâm nghĩa trọng. Điều quá đáng hơn là Tống Hải Đình trực tiếp dẫn Phương Quuyên vào ở trong nhà tổ nhà họ Tống nơi mà ông ta đặc biệt làm lại vì Lưu Mai, ngược lại có ý giống như chọc tức Lưu Mai.”
Những chuyện cũ này Thẩm Hạ Lan không biết, đoán chắc Tống Dật Hiên cũng sẽ không biết, lạ là Diệp Ân Tuấn vậy mà đi điều tra.
“Anh điều tra những chuyện này từ khi nào?”
“Hôm nay.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa sững người, sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hôm nay, khi cô đang nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn ở trong thư phòng điều tra những chuyện này sao?
Bởi vì cô để tâm tới Tống Dật Hiên, bởi vì Tống Hải Đình là ba của Tống Dật Hiên, cho nên Diệp Ân Tuấn hy sinh thời gian cá nhân đi điều tra những chuyện cũ này phải không?
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi nóng lên.
Cô ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Anh rốt cuộc muốn chiều em thành cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười không có nói gì cả.
Hai người lên xe, khi Diệp Ân Tuấn lái xe, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Dưới mắt của anh còn mang theo quầng thâm, có thể thấy anh không có nghỉ ngơi tốt.
Tay của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng để lên bàn tay lớn của anh, dịu dàng nói: “Ân Tuấn, giữ gìn sức khỏe bản thân, nếu không em sẽ lo lắng. Đối với em mà nói, không có ai quan trọng hơn anh.”
Lời này giống như một dòng nước ấm áp, lập tức ủ ấm trái tim của Diệp Ân Tuấn.
Khóe miệng của anh hơi cong lên, cười nói: “Ừ, anh sẽ.”
Hai người không nói gì nữa, bầu không khí lại ấm áp hơn rất nhiều.
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan nhớ lại ý trong lời nói của Diệp Ân Tuấn vừa rồi, anh rốt cuộc muốn nói với cô cái gì?
Lẽ nào thật sự chỉ là một đoạn chuyện cũ thôi sao?