Tiêu Niệm Vi không phải là người mềm lòng, có điều khi Thẩm Hạ Lan nhắc tới Lương Thiệu Cảnh thì hơi khựng lại. “Tôi gần đây đều sẽ ở thành phố B, nếu như các cô có thể tới, tôi buổi tối có thể xem thử giúp cậu ta, thời gian ban ngày thật sự đã kín rồi” Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui. “Được được, chúng tôi lập tức tới ngay, cảm ơn bác sĩ Tiêu”
“Nếu đã là vợ của anh em, gọi tôi là Niệm Vi đi. Tôi lát nữa có một ca phẫu thuật nên không nói chuyện với cô nữa, sau khi tới thì gọi điện cho tôi là được.”
“Được được.” Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp máy, trong lòng vẫn có chút không dám tin. Nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được con người của Tiêu Niệm Vi rất lạnh lùng, nhưng cô bây giờ hoàn toàn không màng tới. Vừa nghĩ tới chân của Lam Dũng có khả năng hồi phục thì Thẩm Hạ Lan đã rất kích động. Sau khi cô cúp máy của Tiểu Niệm Vi thì gọi điện cho Lam Tử Thất, đáng tiếc bên phía Lam Tử Thất không có ai nghe.
Thẩm Hạ Lan biết, Lam Tử Thất bây giờ tìm việc khắp nơi, vì tiền mà không màng nghỉ ngơi, khả năng bây giờ đang làm diễn viên quần chúng hoặc làm cái gì khác.
Cô lúc này đều đợi không được rồi, trực tiếp xuống lầu. Diệp Ân Tuấn đã không thấy nữa, khả năng đã tới công ty. Thẩm Hạ Lan dặn dò một tiếng với người trong nhà thì kêu Phi lái xe tới, chở mình tới phòng trọ của Lam Tử Thất. Lam Dũng đang dịch văn kiện, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có hơi bất ngờ. “Chị Hạ Lan? Chị sao lại tới rồi? Tìm chị em sao? Chị ấy không có ở nhà” “Chị không tìm chị em, chị tìm em” Trên mặt Thẩm Hạ Lan khó che đi sự kích động và hưng phấn, Lam Dũng nhìn mà có hơi bối rối.
“Tìm em? Lấy văn kiện sao? Em còn chưa dịch xong, cần một ít thời gian”
“Không cần quản chuyện văn kiện, là chuyện liên quan tới chân của em. Lam Dũng, chị liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi. Cô ấy đồng ý khám cho em”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Dũng thất thần trong khoảng thời gian ngắn, đợi khi anh ta ý thức được Thẩm Hạ Lan nói gì thì có hơi không dám tin mà hỏi: “Chị Hạ Lan, chị không có lừa em chứ?”
Ở trong lòng cậu, vẫn khát vọng có thể đứng dậy. Thẩm Hạ Lan biết, sự cố gắng của mình là đáng. “Phải, chị không có lừa em! Chị thật sự đã liên lạc được với cô ấy, có điều cô ấy không có thời gian tới đây, chúng ta phải tới thành phố B” Lam Dũng sau khi trải qua sự kích động lúc đầu thì hơi trầm mặc một lúc.
“Cần rất nhiều tiền nhỉ?” “Vấn đề tiền bạc em không cần phải suy nghĩ, chị phụ trách là được.” Lam Dũng nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, thấp giọng nói: “Chị Hạ Lan, chị không nợ bọn em cái gì, không cần phải như vậy?
“Số tiền đó coi như chị cho em mượn, đợi chân của em khỏi, tương lai trả lại chị gấp nhiều lần là được. Chị biết em là một người có tài, nếu như thật sự có một ngày em có thể đứng dậy, chị nghĩ em sẽ không xù nợ có đúng không? Không được chúng ta viết giấy nợ?” Thẩm Hạ Lan biết, Lam Dũng và Lam Tử Thất giống nhau, đều mang trong lòng sự ương ngạnh và lòng tự tôn cao, nói như này coi như khiến Lam Dũng có ít nhiều lay động.
“Em nói một tiếng với chị em.” "Được.”
Lam Dũng nhanh chóng gọi điện cho Lam Tử Thất, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Anh ta có hơi lo lắng rồi.
“Chị Hạ Lan, chị biết chị em đang làm gì không? Lần trước chị ấy trở về đã bị cảm, giờ còn chưa khỏi thì lại ra ngoài, em hỏi chị ấy nhưng chị ấy không nói, bây giờ điện thoại cũng không nghe, chắc sẽ không xảy ra chuyện rồi đâu nhỉ?”