Triệu Tâm Hằng thành thật, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui. Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, Tiêu Niệm Vi cũng xem như là thành công rút rồi. “Vậy được, hai người bận việc đi, tớ ấy à, buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, đi trước đây, có chuyện gì gọi điện cho tớ” “Được.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Niệm Vi thật sự chính là quý nhân của mình. Tiêu Niệm Vi sau khi rời khỏi, lên xe, rút điện thoại ra gọi thẳng cho Diệp Ân Tuấn. “Tiền anh muốn tôi giao cho Thẩm Hạ Lan tôi đã dùng danh nghĩa cá nhân của tôi đưa cho cô ấy rồi, ngoài ra, Triệu Tâm Hằng mà anh sắp xếp tôi cũng giới thiệu cho cô ấy rồi, sau này còn có chuyện gì, anh có thể tự mình bỏ sức đi làm không? Tôi nói này hai người rốt cuộc định gây nhau đến khi nào?”
“Cảm ơn cô”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.
Tiêu Niệm Vi biết anh không muốn nói nhiều, thở dài một hơi rồi nói: “24 tỷ, cứ vậy tiện nghi cho tôi rồi? Nếu như công ty điện ảnh và truyền thông này kiếm được tiền, anh thật sự chia cổ phần cho tôi sao?”
“Ừm, coi như là cảm ơn cô” “Thật hào phóng. Có điều người đàn ông hào phóng như này, tôi rất tò mò, anh rốt cuộc có chuyện gì giấu Hạ Lan? Không để cô ấy biết. Hiện nay vì bí mật này còn gây với Hạ Lan thành ra như này, anh cảm thấy đáng không?”
Lời của Tiểu Niệm Vi khiến Diệp Ân Tuấn có hơi trầm mặc. “Chuyện cô không nên hỏi thì đừng hỏi”
“Được, coi như tôi nhiều lời” Tiêu Niệm Vi nói xong đang muốn cúp máy, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi: “Thân thể của cô ấy như thế nào rồi?” “Nhìn trông cũng tạm, chỉ là cảm xúc không tốt lắm, tôi sợ cô ấy mắc bệnh trầm cảm, có điều bây giờ xem ra vẫn coi như là không tệ, để từ từ quan sát xem sao đã, anh nếu như thật sự quan tâm cô ấy, không bằng đến đây đi?”
“Không, cô ấy sẽ không hy vọng nhìn thấy tôi” Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Tiêu Niệm Vi có hơi nghẹn lời. Triệu Tâm Hằng dẫn Thẩm Hạ Lan bắt đầu làm quen một số quy trình của công ty điện ảnh và truyền thông. So với Thẩm Hạ Lan, Triệu Tâm Hằng thật sự là cái gì cũng nắm rõ, Thẩm Hạ Lan nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
“Chị thật giỏi, sao cái gì cũng hiểu vậy?” “Ăn cơm của xã hội nhiều hơn cô vài năm mà thôi” Triệu Tâm Hằng khẽ mỉm cười.
Có sự giúp đỡ của Triệu Tâm Hằng, công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan mở ra rất thuận lợi, thậm chí hôm khai trương, Triệu Tâm Hằng không biết từ đầu kéo tới một ngôi sao nhỏ ký hợp đồng.
Đây cũng xem như là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng của công ty Thẩm Hạ Lan. Triệu Tâm Hằng nói sẽ đích thân dẫn dắt nghệ sĩ này, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có phản đối.
Tranh thủ khoảng thời gian này, cô cũng đọc rất nhiều sách liên quan đến phương diện này, mỗi ngày cô sống rất phong phú, phong phú đến mức cô không có thời gian đi nghĩ tới mọi thứ giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
Nháy mắt ba tháng trôi qua.
Công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan bắt đầu đi vào quỹ đạo, có năm sáu nghệ sĩ ký hợp đồng, càng có hai ngôi sao lớn tọa trấn, điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất khâm phục năng lực của Triệu Tâm Hằng.
Trong bữa tiệc chúc mừng của công ty, Thẩm Hạ Lan nhìn Triệu Tâm Hằng mặt rạng ngời, đột nhiên cầm ly rượu lên, nói với chị ta: “Tâm Hằng, cảm ơn chị, cũng thay tôi cảm ơn anh ấy
“Anh ấy? Ai?”
Triệu Tâm Hằng có hơi sững người, có điều nhìn ánh mắt thản nhiên của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên không biết nên nói cái gì rồi.
Thẩm Hạ Lan cũng không có gật đầu, mà cầm ly rượu đi ra ban công.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô thích uống rượu, cũng không phải là nát rượu, chỉ là mỗi tối trước khi ngủ cô sẽ uống một ly rượu vang, có thể khiến cô ngủ say hơn, không một tiếng một giấc nữa, sau đó tỉnh lại phát hiện chiếc giường lớn như vậy chỉ có cô, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.
Triệu Tâm Hằng cảm thấy Thẩm Hạ Lan biết gì đó, chụp một bức ảnh bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan cho Diệp Ân Tuấn, sau đó gửi đi. “Cảm xúc của bà chủ không phải quá tốt, cô ấy bảo tôi cảm ơn anh, đoán chắc là sớm đã phát giác ra rồi”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại nhìn rất lâu, đột nhiên nói với Phi: “Chuẩn bị trực thăng, tôi đến thành phố B một chuyến”
Anh biết mình không nên đến, anh càng biết Thẩm Hạ Lan không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn không nhịn được. Bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan giống như một con dao, từng chút từng chút đâm vào trái tim của anh. Cô gầy rồi. Gầy cả một vòng. Nghe Triệu Tâm Hằng nói cô gần đây đi xã giao còn sẽ uống rượu. Người phụ nữ này rốt cuộc không biết lòng người hiểm ác sao? Huống chi là người phụ nữ xinh đẹp như cô! Diệp Ân Tuấn ôm một trái tim lo lắng đến thành phố B.
Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Hạ Lan tổ chức ở câu lạc bộ Hoàng Đình, không có thuê phòng bao, mà tổ chức ở đại sảnh, chỉ là cô không quá thích ồn ào, một mình trốn ở ban công đón gió lạnh.
Màn đêm rất tối, bầu trời rất lấp lánh, nhưng bên cạnh lại không có người cùng cô ngắm sao. Khi Diệp Ân Tuấn đến, cảnh nhìn thấy chính là bóng lưng như này của Thẩm Hạ Lan.