Mẹ Thẩm lại rất thỏa mãn, cười nói: “Con có ý rồi, mua xoài cái gì chứ, bây giờ mẹ cái gì cũng ăn không vào, con ăn nhanh đi, mẹ biết con thích ăn”
Nói xong, bà lại kín đáo đưa xoài cho Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Niệm Niệm lắc đầu nói: “Cái con có chính là thời gian ăn, hơn nữa con còn trẻ, mẹ cứ ăn đi. Đợi mẹ truyền nước xong con và ba đưa mẹ đi, nhà con đã đưa lên mạng bản, còn tin tức bên môi giới sẽ gọi điện thoại cho con. Chúng ta về những thành phố nhỏ tuyến ba bốn, vẫn có thể rất tốt. Hai người yên tâm đi, hai người là ba mẹ ruột của con, mặc dù từ nhỏ đã vứt bỏ con, nhưng mà con cũng sẽ không không quan tâm hai người”
Thẩm Hạ Lan đứng bên ngoài nghe xong mấy lời này, lập tức mơ màng. Ba mẹ Thẩm sắp rời khỏi Hải Thành? Vì sao cô không biết chuyện này? Hơn nữa trong thời gian cô bị Diệp Tri Thu nhốt, bọn họ có biết tình hình của mình hay không? Thẩm Hạ Lan nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn là gõ cửa đi vào. “Ba mẹ, hai người làm sao vậy? Nằm viện chuyện lớn như vậy sao không nói với con?” Thẩm Hạ Lan đột nhiên xuất hiện thật ra làm ba Thẩm và mẹ Thẩm có chút không kịp trở tay.
“Hạ Lan? Sao con lại đến đây?” Vẻ mặt ba Thẩm có chút trốn tránh, mà mẹ Thẩm trực tiếp quay về hướng khác không dám nhìn Thẩm Hạ Lan. “Mẹ, mẹ bị bệnh?” Thẩm Hạ Lan muốn bước lên trước, lại bị Thẩm Niệm Niệm cản lại.
“Cô đến đây làm gì? Đừng tưởng rằng đến đây giả từ bi thì có thể cho rằng tất cả không liên quan gì đến cô, nếu như không phải ý của bản thân cô, Diệp Ân Tuấn có thể làm như vậy sao?”
“Ý gì? Chuyện gì liên quan đến Diệp Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan có vẻ mơ màng. Ba Thẩm vội vàng mở miệng nói: “Không có chuyện gì, ba đã thương thượng với Niệm Niệm, muốn về thành phố tuyến ba bốn dạo chơi, tiết tấu cuộc sống bên kia tương đối chậm, thích hợp dưỡng lão. Bây giờ con có Diệp Ân Tuấn che chở, còn có nhà họ Hoắc làm chỗ dựa, chúng ta cũng xem như là yên tâm. ở đây đôi khi sẽ làm con không được tự nhiên, không bằng
chúng ta rời đi sẽ tốt hơn.”
“Ba, lời này của ba là có ý gì? Con ghét bỏ mọi người lúc nào? Hay là nói Diệp Ân Tuấn nói cái gì rồi sao?” Thẩm Hạ Lan nghe thấy ý ngoài lời của ba Thẩm.
Cái gì mà Diệp Ân Tuấn che chở, nhà họ Hoắc làm chỗ dựa, ý của mấy lời này là Diệp Ân Tuấn và nhà họ Hoắc tạo áp lực cho bọn họ, làm bọn họ không thể không rời khỏi Hải Thành.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn sao phải làm như vậy? Thẩm Hạ Lan không hiểu gì. Thẩm Niệm Niệm lần nữa hừ lạnh một tiếng, thậm chí đẩy Thẩm Hạ Lan một cái. “Cô ít giả vờ vô tội ở đây đi, là Diệp Ân Tuấn ép chúng tôi đi, không cho phép xuất hiện trước mặt mấy người nữa, nếu
không cô cho rằng ba mẹ lớn tuổi như vậy rồi, sao phải xa xứ? Thẩm Hạ Lan, cô đúng là sói mắt trắng, ba mẹ nuôi cô lớn như vậy, cô lại đối xử với bọn họ như thế phải không?”
Đối với sự lên án của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan căn bản không phản ứng, cô nhìn mẹ Thẩm, từng chữ từng chữ hỏi: “Mẹ, Ân Tuấn không phải là người cố tình gây sự, mẹ nên biết, nhiều năm như vậy, dù là năm đó con với anh ấy vì hiểu lầm mà
tách ra, trong năm năm đó anh ấy cũng vẫn chăm sóc mọi người? Người con rể như vậy muốn mọi người rời khỏi Hải Thành, lại còn sau lưng con, con lại muốn biết, rốt cuộc trong lòng mọi người đã làm gì sau lưng con mà để Diệp Ân Tuấn ghét bỏ đến như vậy?” Lời này vừa nói ra, sắc mặt mẹ Thẩm và ba Thẩm lập tức trắng không còn chút máu.
Thẩm Niệm Niệm lại tức giận nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan túm sang một bên. “Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì? Mấy người ỷ thế hiếp người, dân chúng nhỏ như chúng tôi, liều mạng cũng không lại mấy người, đi còn không được sao? Bây giờ cô đến đây nhục nhã ba mẹ là có ý gì? Cô chẳng những là một con sói mắt trắng, còn là một người lang tâm cẩu phế, thế nào? Cô còn muốn ép ba mẹ đi chết phải không?”
“Cô câm miệng cho tôi! Tôi không nói chuyện với cô!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Niệm Niệm càng nói càng khó nghe, nhưng mà ba mẹ Thẩm bây giờ lại không lên tiếng trả lời, rõ ràng là thừa nhận lời nói của Thẩm Niệm Niệm.
Tình cảm mẹ con nhiều năm như vậy, công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, lúc này giống như một con dao vô hình đầm sâu vào trong ngực Thẩm Hạ Lan, máu chảy đầm đìa.
Cô biết Diệp Ân Tuấn che chở cô đến mức nào, cũng biết Diệp Ân Tuấn sẽ không dễ dàng làm tổn thương người có quan tâm, trừ phi người kia đã sớm làm tổn thương cô.
Thẩm Hạ Lan bây giờ muốn biết, vào lúc mà mình không biết gì, ba mẹ Thẩm đã làm gì đến mức Diệp Ân Tuấn làm như thế.
Mẹ Thẩm càng thêm không dám nhìn Thẩm Hạ Lan.
Ba Thẩm muốn nói gì đó, cuối cùng mở to miệng, nhắm mắt lại. “Mọi người cũng nói gì đi! Con vẫn còn là con gái của hai người sao? Bây giờ hai người chuyện gì cũng không nói cho con, cứ đi như vậy? Nếu như hôm nay con không gặp phải, có phải cũng sẽ giống như lần trước, để lại cho con một tờ giấy là xong rồi? Hay là nói đến giấy cũng dứt khoát không có ý định viết?”
Đối diện với sự ép bức của Thẩm Hạ Lan, Thẩm Niệm Niệm trực tiếp nổi giận.
“Nói cái gì với cô? Cô là cái gì chứ? Nếu như trong lòng cô thật sự có ba mẹ, cũng sẽ không để Diệp Ân Tuấn đuổi người. Thẩm Hạ Lan, tôi chẳng qua là muốn bước qua sân khấu của xã hội thượng lưu, tìm cho mình một người đàn ông tốt mà thôi,
cái này vốn là cô nợ tôi, tôi cũng không làm gì sai? Cô lại để chồng mình đuổi tận giết tuyệt ngay cả ba mẹ cũng muốn xua đuổi sao?”
“Cô giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Niệm Niệm, sự chấp nhất và kiên định đó làm ba Thẩm hơi chững lại một chút.
“Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, cũng không có chuyện gì lớn, Diệp Ân Tuấn cũng không phải muốn đuổi chúng ta đi, là tự chúng ta cảm thấy ở lại chỗ này ngột ngạt, muốn ra ngoài đi dạo”
“Ngột ngạt? Ba, ai làm ba ngột ngạt? Con sao? Hay là Ân Tuấn?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái từ này quá từ rồi. Ngột ngạt? Diệp Ân Tuấn chính là người xem bọn họ như ba mẹ ruột mà hiếu thuận, sao đến chỗ bọn họ lại thành ngột ngạt?