Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dật Hiên vội vàng nắm lấy tay của cô.

Anh ta sợ.

Sợ là Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại hỏi tại sao mình không nhìn thấy.

Sợ là đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Hạ Lan không còn nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng mà anh ta có tránh cũng không thể tránh được.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy giấc ngủ này của mình có hơi mệt mỏi, không chỉ có như thế, cô còn cảm thấy đói bụng.

Cô thuận theo âm thanh quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy gương mặt áy náy và khẩn trương của Tống Dật Hiên.

“Anh họ, sao anh lại đến đây? Tin tức em bị bệnh đã làm anh hốt hoảng hả?”

Nụ cười của cô xinh như hoa, lại làm cho Tống Dật Hiên kinh ngạc.

“Em có thể nhìn thấy anh?”

“Sao lại không nhìn thấy, em đâu có bị mù.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bộ dạng hiện tại của Tống Dật Hiên có chút buồn cười.

Tống Dật Hiên nhìn cặp mắt sáng ngời có hồn của Thẩm Hạ Lan, anh ta vẫn không tin mà quơ quơ tay trước mắt cô.

“Làm cái gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hành động của Tống Dật Hiên rất khó hiểu, không khỏi đưa tay ra đánh vào tay của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên nhìn thấy cô đánh rất chuẩn xác, cánh mũi không khỏi chua xót.

“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn.”

Anh ta giống như bị điên mà chạy ra ngoài, ngược lại làm cho Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút.

Có chuyện gì vậy?

Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng gọi của Tống Dật Hiên thì nhanh chóng đi ra.

“Sao vậy, có phải là Hạ Lan có chuyện gì không?”

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên co rút.

Tống Dật Hiên vừa khóc vừa cười, rồi lại nói: “Hạ Lan thấy được rồi, em ấy thấy được.”

“Cậu nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn nhanh chân chạy tới phòng ngủ, anh liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vén chăn lên bước xuống giường, duỗi lưng mệt mỏi.

“Hạ Lan?”

Diệp Ân Tuấn sợ tất cả những thứ này là ảo tưởng, anh cất giọng hơi nhỏ.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay người lại, cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đột nhiên lao tới, trực tiếp ôm lấy cô.

“Em làm anh sợ muốn chết!”

Thân thể của Diệp Ân Tuấn đang run rẩy.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới lúc trước mình phát sốt, không khỏi vỗ vỗ Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em không sao mà?”

“Thật sự không có chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Hạ Lan ra, nhìn thần sắc trong đáy mắt của cô, đôi mắt đó phản chiếu dáng vẻ khẩn trương của mình, hình như là mắt thật sự không có vấn đề.

“Anh sao vậy?”

Từ đầu đến cuối, Thẩm Hạ Lan không biết chuyện mắt của mình đã từng bị mù, cho nên đối với bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, cô hơi khó hiểu một chút.

“Không có chuyện gì hết, em không có chuyện gì là được rồi.”

Diệp Ân Tuấn lại ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.

Loại cảm giác vui sướng mất mà lại có được làm cho anh không khỏi ẩm ướt cả mắt.

Tống Dật Hiên thấy như vậy thì lặng lẽ lui ra khỏi phòng, đồng thời đi gọi Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến.

Hai người nghe nói Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy, bọn họ lại kinh ngạc lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK