Tiêu Hằng nhận mệnh lấy tiền tiêu vặt của bản thân đưa ra.
Diệp Nghê Nghê cười mắt thành một đường.
“Cảm ơn anh trai, anh trai anh thật tốt. Anh nhất định sẽ càng lớn càng đẹp trai, người gặp người thích, em đi trước nha.”
Diệp Nghê Nghê là điển hình có ăn xong là ăn cháo đá bát.
Tiêu Hằng mới không muốn để cho cô bé rời đi như vậy, lập tức kéo cổ áo của cô bé nói: “Còn chưa rửa thì làm sao em ăn? Đi thôi, anh biết nhà hàng này có một căn phòng nghỉ, anh đưa em qua đó rửa dâu tây một lần rồi ăn.
Diệp Nghê Nghê nhớ đến bản thân còn phải rửa dâu tây, nước lạnh như vậy, để anh trai nhỏ này lao lực đi.
“Được rồi.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu đồng ý, nhưng mà là ôm dâu tây chặt cứng, sợ Tiêu Hằng lấy của cô bé.
Nụ cười của Tiêu Hằng lập tức cong lên.
Cậu bé mang Diệp Nghê Nghê vào nhà hàng từ cửa sau, trực tiếp đến đằng sau phòng nghỉ VIP.
Một người giống như quản gia nhìn thấy Tiêu Hằng, vội vàng bước lên.
“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?”
“Chú Phúc, giúp cháu rửa sạch hộp dâu tây này đi.”
Tiêu Hằng không ôn hòa như đứng trước mặt Diệp Nghê Nghê, lúc nhìn chú Phúc thì vẻ mặt có mấy phần thu lại.
“Vâng, cậu chủ.”
Chú Phúc vô thức nhìn qua Diệp Nghê Nghê.
Thật là một đứa nhỏ như ngọc đáng yêu.
“Cậu chủ, cô bé này là…”
“Không nên hỏi chú đừng hỏi.”
Chân mày Tiêu Hằng hơi nhíu lại, không khỏi tản ra một hơi thở nguy hiểm.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê từ nhỏ lớn lên bên cạnh Diệp Ân Tuấn, đương nhiên là không sợ loại uy áp này.
Cô bé tự nhiên đi đến trước sofa bò lên, sau đó ngồi vững rồi, một cặp chân tùy ý đong đưa, rất nhàm chán nói: “Anh trai, lúc nào có thể ăn dâu tây?”
“Lập tức có ngay.”
Giọng nói Tiêu Hằng không khỏi có mấy phần ôn hòa.
Chú Phúc nhìn thấy Tiêu Hằng dịu dàng với một người như vậy, không khỏi ngẩn ra một lúc, nhưng mà giây sau bị ánh mắt như kiếm sắc của Tiêu Hằng phóng đến, sợ đến mức vội vàng đi rửa dâu tây.
Sau khi rửa xong dâu tây, Tiêu Hằng lại bảo chú Phúc mang ít đồ ăn vặt ra.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy lúc này thật sự quá hạnh phúc.
“Anh trai nhỏ, em nhớ ra rồi, hình như anh có cho em một khối ngọc bội đúng không? Rất đẹp ấy. Nhưng mà bị mẹ em lấy đi rồi.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng cho Tiêu Hằng một chút an ủi.
Cô nhóc này xem như là nhớ được mình là ai rồi.
“Ừm, em còn đưa cho anh cái kẹp tóc mà em thích nhất đó.”
“Ồ.”
Diệp Nghê Nghê vừa ăn dâu tây vừa tùy ý đáp lại.
Kẹp tóc thích nhất là cái nào?