Không thể không nói, có đôi khi suy nghĩ đơn giản của con nít lại làm cho vấn đề trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là một biện pháp, dù sao thì năm sau hai người cũng phải đến nước T một chuyến, cho nên sớm muộn gì cũng phải đến thôi.
Diệp Minh Triết thật sự biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cậu bé thấp giọng nói: “Lão Diệp, con biết là ba đang lo lắng cho bác Trạm Dực, nhưng mà cho dù ba có ở lại Hải Thành thì cũng không có tác dụng gì hết. Ba nên biết rằng mỗi một vụ án đều có một nhóm chuyên môn phụ trách, chúng ta không có cách nào tham gia vào, chỉ có thể chờ đợi kết quả. Đã như vậy, ba mẹ ở lại đây cũng không thay đổi được cái gì, không bằng đi làm một vài chuyện thực tế hơn.”
Lời nói này làm Diệp Ân Tuấn thấy có hơi xấu hổ.
Có cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.
Bởi vì chuyện của Trạm Dực, cho nên tâm trạng của anh hỗn loạn.
Lúc mấy người bọn họ trở về nhà họ Tiêu, Hoắc Chấn Đình đã đi rồi, để lại lì xì cho Diệp Minh Triết, đương nhiên cũng có phần của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan về phòng thu xếp đồ thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt.
Thẩm Hạ Lan không bất ngờ gì cho lắm.
Tiêu Nguyệt đã đến Hải Thành, dù sao thì liên lạc với cô vẫn an toàn hơn là liên lạc với người khác.
Thẩm Hạ Lan ấn nút trả lời.
“Tôi cho là dì xuống máy bay thì sẽ gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Tiêu Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Là người của cháu theo dì à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, dì còn tưởng là bọn họ.”
Tiêu Nguyệt thở phào một hơi, nhưng mà lời nói ra làm Thẩm Hạ Lan nghi hoặc.
“Bọn họ?”
“Một khi bên phía nước T phát hiện ra dì vẫn còn chưa chết, bọn họ đuổi theo cả một đường muốn giết dì, Trương Linh bởi vì yểm hộ cho dì rời khỏi, chắc có lẽ là bị trúng đạn rồi, bây giờ còn chưa biết sống chết nữa, một mình dì trốn về đây, ngoại trừ Hải Thành, dì không biết mình có thể đi đâu nữa.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan hết sức kinh ngạc.
“Ai phát hiện dì giả chết vậy? Quốc chủ nước T hả? Ông ta là chồng của dì, nếu như dì không chết, không phải là ông ta phải vui mừng à?”
“Hạ Lan, tình hình trong nước T quá phức tạp, trong lúc nhất thời dì không thể giải thích rõ ràng cho cháu biết được, bây giờ dì chỉ có thể hi vọng cháu có thể sắp xếp cho dì một chỗ ở để dì tránh đi một thời gian, thuận tiện giúp dì nghe ngóng tin tức của Trương Linh, có được không?”
Lời thỉnh cầu của Tiêu Nguyệt cũng không quá đáng.
Thậm chí Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có thể là do mình nhờ bọn họ tìm kiếm Diệp Tranh mà làm bọn họ bại lộ.
Nếu không thì Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm rất thành công, tại sao lại nói thất bại là thất bại cơ chứ?
Thẩm Hạ Lan không biết rốt cuộc sau lưng Tiêu Nguyệt đang gánh vác cái gì, nhưng mà cô biết hiện tại cô nhất định phải cứu Tiêu Nguyệt, bởi vì bà là người thân của mình, là người mà ông cụ Tiêu lo lắng nhớ thương.
Ông cụ Tiêu đã già rồi, giống như ông đã nói, ông không còn sống được bao nhiêu năm nữa, tâm nguyện duy nhất lúc này của ông chính là có thể tìm được con gái cả của mình, nhìn xem con gái có sống yên ổn không, chỉ có thế thôi.
Nếu như ngay cả tâm nguyện ấy mà Thẩm Hạ Lan lại không hoàn thành được, vậy thì cô cảm thấy mình rất có lỗi với ông cụ Tiêu.