“Đình hi sinh vì tình yêu, bản thân còn bé cảm thấy sống như vậy là đáng giá, vậy thì chúng ta phải tôn trọng con bé. Bây giờ con bé đã không còn sống nữa, nếu như chúng ta nhớ thương con bé thì phải sống cho thật tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc, như vậy mới không làm uổng phí sự hi sinh của Đình. Bây giờ là dì của cậu đã làm sai, tôi xin lỗi cậu thay bà ấy, còn những tổn thương mà cậu đã chịu, cậu nói xử lý như thế nào thì cứ như thế đó, tôi không có ý kiến”
Giáo sư Phương nói vậy, Thẩm Hạ Lan cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
Có làm thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới, sau khi trải qua cái chết của Phương Đình, giáo sư Phương lại có thể hoàn toàn tỉnh táo, giống như là giác ngộ, hoàn toàn thay đổi.
Hay là nói, giáo sư Phương đang diễn kịch ở trước mặt bọn họ?
Suy nghĩ như vậy làm lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại. Diệp Ân Tuấn thờ ơ, nói: “Các người muốn giải quyết như thế nào là chuyện của các người, nhưng mà bây giờ bởi vì bà
Phương làm cho tôi cảm thấy rất bực mình, cũng mang đến ảnh hưởng không tốt cho vợ tôi. Cho nên, Lam Thần không cần phải làm công việc này nữa, tránh mấy lời nói tình ngay lý gian”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bất ngờ
"Ân Tuấn..."
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, mặc dù không lên tiếng, nhưng mà biểu cảm hung dữ đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sợ hãi.
Anh làm vậy không phải là muốn so đo. Haizz!
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi ở trong lòng.
Bà Phương thật sự hại người không ít.
Nói cái gì mà vẫn còn chưa bước ra khỏi nỗi đau mất con, nói trắng ra chính là một người đàn bà độc ác, nếu không thì làm sao lại đối xử với Lam Thần như vậy?
Trong mắt của bà ta, Lam Thần không bằng con người. Thẩm Hạ Lan biết, nếu như bây giờ mình cầu tình cho Lam Thần, chắc có lẽ là Diệp Ân Tuấn sẽ ghen mất. Cô thở dài một hơi, không nói cái gì nữa. Lam Thần đột nhiên chấn động.
“Sếp Diệp, hiện tại sự an toàn của mợ chủ rất cần sự bảo vệ của tôi, bây giờ anh đuổi tôi hình như không sáng suốt cho lắm”
“Vợ của tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ, đừng có nghĩ mình quan trọng như vậy. Nếu như cậu không phải muốn bảo vệ cho Hạ Lan hết mình, vậy thì đừng làm vị trí này nữa.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo. Lam Thần đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. “Sếp Diệp, tôi toàn tâm toàn ý phục vụ mợ chủ, tôi tuyệt đối không hài lòng!”