Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm ông cụ Tiêu ngây ngẩn cả người.
Trong mắt của ông có biểu cảm không tin, kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ.
Ông nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, thân thể khẽ run.
“Con bé đang ở đâu, tại sao lại không quay về? Nếu như con bé biết mình là con gái nhà họ Tiêu, tại sao lại không trở về thăm ông? Ông còn có thể sống thêm mấy năm nữa đâu?”
Hành động của ông cụ Tiêu nằm trong dự liệu của Thẩm Hạ Lan, đây cũng là lý do tại sao mà cô lại chờ lâu như thế, xác định Tiêu Nguyệt sẽ không gây ra chuyện gì có hại với ông cụ Tiêu thì mới dám nói với ông.
Chỉ là nhìn ông cụ Tiêu như thế này, lại nhớ đến thân phận của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan có hơi do dự.
Nói cho ông biết sự thật được không đây?
“Hạ Lan, có phải là cháu có chuyện gì đó giấu diếm ông ngoại không?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy dáng vẻ do dự của Thẩm Hạ Lan, trong lòng không khỏi bắt đầu chìm xuống.
“Chẳng lẽ là Nguyệt, con bé..."
“Không có đâu, dì cả sống rất tốt, lúc này không tiện trở về thăm ông, sau này sẽ về, dì ấy kêu cháu trước tiên đưa cái đồng hồ quả quýt này lại cho ông, nói là dì ấy rất nhớ ông.”
Cuối cùng, Thẩm Hạ Lan vẫn không thể nhìn thấy ông cụ Tiêu đau khổ.
Ông cụ Tiêu lập tức kích động, không chịu được.
“Con bé biết ông là ba của con bé?”
“Biết chứ, hình như là dì cả biết hết tất cả mọi chuyện.”
Đây cũng là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan vừa mới nghỉ thông suốt.
Phương Nguyên đã từng nói trước khi mẹ của anh ta qua đời đã kêu anh ta phải tìm thấy em gái, đồng thời còn lừa dối Phương Nguyên, nói mình là em gái ruột của anh ta, Tiêu Nguyệt làm như vậy là có dụng ý gì chứ?
Lúc ấy Phương Nguyên là một đứa bé, cô cũng là một đứa bé, cũng không có bất cứ giá trị lợi dụng gì, ai cũng không biết thân phận thật sự của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại nói cho Phương Nguyên nghe từ sớm, mục đích nằm ở đâu?
Là sợ hãi ba mẹ Thẩm đối xử với mình không tốt, hay là sợ tương lai một khi thân thế của mình bị phát hiện, ba mẹ Thẩm sẽ làm gì với cô, cho nên Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình và bảo vệ cho mình?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nghĩ như thế này cũng tốt quá, nhưng mà ngoại trừ tưởng tượng như thế này, cô cũng không thể tìm được những lý do nào khác để giải thích tại sao Tiêu Nguyệt lại muốn để Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình.
Bắt đầu từ khi tiếp xúc với Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan đã biết Tiêu Nguyệt biết rất rõ những chuyện xảy ra với cô và những người ở bên cạnh cô, bà vốn là người ngoài cuộc nhìn tình thế phát triển, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết bà ấy biết thân phận của mình từ khi nào, là bắt đầu từ lúc mới được sinh ra, bị Tiêu Ái thay thế?
Hay là từ lúc nào?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan có chút hỗn loạn.
Những vấn đề này cần phải chờ đến khi gặp Tiêu Nguyệt mới có thể hỏi rõ ràng.
Hiện tại ông cụ Tiêu bởi vì tìm được con gái cả bị mất tích mà đang vui vẻ không thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đánh gãy cảm xúc vui mừng của ông, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu đi ra ngoài một lát.”
“Được được được.”
Ông cụ Tiêu cầm lấy cái đồng hồ quả quýt, nhớ đến con gái cả của mình, nhớ đến vợ của mình, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào.
Thẩm Hạ Lan quay người rời khỏi thư phòng.
Cô vừa mới ra khỏi thư phòng thì liền nhìn thấy Dư Khinh Hồng đang đứng ở cửa nghe lén.
Dư Khinh Hồng không hề có cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp đang nghe lén, thậm chí còn quang minh chính đại mà hỏi: “Dì cả? Mẹ còn có một người chị sinh đôi?”
“Từ nhỏ ba của cô giáo dục cô như thế nào vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là phi lễ chớ nghe?”