“Công bằng? Nếu anh ta không cưa cẩm chị tôi, thì chị tôi sao có thể chết vì anh ta? Chị ấy là người nhát gan như vậy, chị ấy sợ đau như vậy, vì Diệp Ân Tuấn lại bỏ ra tính mạng! Đây là mạng người đó! Nhà chúng tôi không còn chị nữa, trời đất như sụp đổ, anh ta dựa vào cái gì mà có cuộc sống mới? Dựa vào cái gì mà sống ung dung tự tại như vậy? Đây chính là công bằng sao?”
Toàn thân Mạc Nhiên đều táo bạo.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự cố chấp trong mắt anh ta, cô biết mình nói gì cũng vô ích.
Mạc Nhiên táo bạo muốn tìm người cãi nhau, Thẩm Hạ Lan lại không có hơi sức đó.
Anh ta cau chặt mày lại.
“Thế nào? Không nói đỡ cho Diệp Ân Tuấn nữa?”
“Nói có ích sao? Đối với anh mà nói, anh đã chắc chắn là anh ấy hại chết chị anh, tôi có nói nữa cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi xuống cạnh Diệp Tranh.
Lam Thần đã xử lý xong miệng vết thương của cậu bé. Diệp Tranh chỉ là đạn sượt qua bị thương ngoài da, không bị thương đến gân cốt, xem như may mắn trong bất hạnh.
Mạc Nhiên thấy lực chú ý của cô đều đặt trên người Diệp Tranh, bỗng cảm thấy có chút chướng mắt.
“Vứt nó vào trong phòng cho tôi.”
Lời Mạc Nhiên vừa nói ra, thuộc hạ đã dẫn Diệp Tranh đi, Thẩm Hạ Lan ý bảo Lam Thần đi theo, Mạc Nhiên cũng không cự tuyệt.
Lúc trong đại sảnh chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Mạc Nhiên, anh ta trực tiếp vứt điện thoại cho cô.
“Nên làm gì cô biết rồi đó, tốt nhất đừng giở trò. Tôi có thể không động vào cô, nhưng nếu cô giở trò gì, dù tôi thích cô, tôi cũng sẽ không giữ cô lại.”
Mạc Nhiên nói thích, Thẩm Hạ Lan chỉ nghe chơi mà thôi.
Người đàn ông này đã hoàn toàn bị thù hận chi phối, e rằng thích cũng mang theo mục đích nào đó, vẫn là Ân Tuấn nhà họ tốt hơn.
Thẩm Hạ Lan nhận điện thoại, quen thuộc bấm số của Diệp Ân Tuấn.
Tín hiệu lại kết nối!
Xem ra tín hiệu nơi này là đường dây chuyên dụng.
Thẩm Hạ Lan hiện tại cực kỳ bình tĩnh.
Đầu kia reo hai tiếng liền được bắt máy.
“Ai vậy?”
“Ân Tuấn, là em.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Mạc Nhiên kêu mình mở loa ngoài.
Cô cũng không nói gì, trực tiếp mở loa.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng Thẩm Hạ Lan thì có chút sững sốt.
“Điện thoại của em đâu?”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cho anh một bất ngờ.”
“Đừng nói với anh em ở Nam Phi!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.
“Bingo, chúc mừng anh, đáp đúng rồi.”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười mà cô cho là hài hước.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn giật giật.
“Một mình tới?”
“Sao có thể chứ? Em dẫn Lam Thần đến, nhưng không may mắn lắm, vừa tới đây đã bị Mạc Nhiên tóm rồi. Nhưng còn may là em gặp được Diệp Tranh, anh yên tâm, thằng bé rất ổn.”
Thẩm Hạ Lan nói ngắn gọn tình hình trước mắt.
Trái tim Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.
Mạc Nhiên là ai?
Anh rõ ràng hơn ai hết.
Cái chết của Mạc Tịch đối với Mạc Nhiên mà nói chính là một trở ngại không thể bước qua được.