Diệp Ân Tuấn cũng có cảm giác tương tự.
Sau khi hai người đi vài vòng, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cô ngáp một cái, dựa lên vai của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, em muốn ngủ một lát.”
“Để anh ôm em lên.”
Diệp Ân Tuấn ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên.
Chờ đến lúc anh ôm Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Mặc dù bây giờ nhìn Thẩm Hạ Lan như là không có chuyện gì, nhưng mà mặc kệ là Diệp Ân Tuấn hay bọn người Tiêu Niệm Vi, bọn họ đều không thể bình tĩnh được.
Chất độc sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, nhưng mà bọn họ dùng dụng cụ kiểm tra lại không tra ra, quả thật làm cho người ta lo lắng đến đau đầu.
Vì để đảm bảo cho sự an toàn của Thẩm Hạ Lan, Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đều ở lại nhà họ Diệp.
Một tuần trôi qua sóng yên biển lặng như thể không có chuyện gì xảy ra, Lưu Mai cũng vậy, Vu Phong cũng vậy, giống như âm thầm hành động.
Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan thì không có gì thay đổi quá mức, chỉ là mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì là ăn, ăn rất dọa người, nhưng mà trên người cô không thấy có bao nhiêu thịt
Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng còn đang nghiên cứu, Diệp Tranh cũng nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu sách cổ cả ngày.
Cảm xúc lo lắng ban đầu của Diệp Ân Tuấn cũng từ từ bình ổn rồi, còn có thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khỏe mạnh trước mắt mình, anh đã thỏa mãn.
Thẳng cho đến khi Thẩm Hạ Lan xuất hiện phản ứng nôn mửa, mọi người mới hốt hoảng lần nữa.
“Có chuyện gì vậy, có phải là dạ dày không thoải mái không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nôn đến nỗi đảo lộn trời đất, anh vội vàng xoay người đi gọi Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng đến.
Tiêu Niệm Vi thật sự phục luôn, mình với Bạch Tử Đồng sắp trở thành bác sĩ chuyên dụng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lần nào cũng không thể điều tra ra được chất độc trong cơ thể của cô.
Tà môn.
Hai người lại làm kiểm tra cho Thẩm Hạ Lan, trên mặt của hai người lập tức xuất hiện biểu cảm phức tạp.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là Hạ Lan bị làm sao, dạ dày của cô ấy có vấn đề hả?”
Diệp Ân Tuấn thấp thỏm.
Anh vẫn còn nhớ rõ Dư Khinh Hồng.
Cô ta nói là đầu tiên loại độc này sẽ làm cho người ta bị mù, sau nói nội tạng suy kiệt, chẳng lẽ là bây giờ đang bắt đầu?
Không!
Không thể!
Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan cũng biết cả tuần nay nhìn vẻ mặt của mọi người trông có vẻ đã buông lỏng, nhưng mà trên thực tế ai nấy cũng đều kéo căng như dây cung.
Bây giờ sức khỏe của cô lại xuất hiện vấn đề một lần nữa, có vẻ như là dây cung đang kéo căng của mọi người sắp bị đứt mất.
Sợ à?
Thẩm Hạ Lan không biết.
Trải qua nhiều chuyện như thế, nếu như nói không sợ thì không thể nào, nhưng mà bây giờ lại thản nhiên hơn nhiều.
Nếu như ông trời nhất định phải bắt cô đi, cô còn có thể làm gì được nữa?
Con người có thể chống lại số phận, có thể không chịu thua, nhưng mà không có cách nào vật lộn với số phận.
Có lẽ là Thẩm Hạ Lan không có số mệnh hưởng thụ niềm vui gia đình với chồng và con.
Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, hờ hững nhìn Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng.