“Được rồi, anh về làm ngay, trước tiên em ngủ một chút đi, ở ngoài cửa anh có sắp xếp bảo vệ, người bình thường không vào đây được đâu, chờ đến lúc anh làm xong rồi thì sẽ đem đến cho em ăn.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, cũng không có hứng thú nói nhiều, dưới sự trợ giúp của Diệp Ân Tuấn, cô nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đắp kín chăn cho cô thì liền đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy anh dặn dò cái gì đó với vệ sĩ ở ngoài cửa, mí mắt lại càng ngày càng nặng, nghiêng đầu qua rồi ngủ thiếp đi.
Cũng không biết là ngủ bao lâu, Thẩm Hạ Lan bị tiếng ồn ào ở bên ngoài đánh thức.
Cô tưởng là Diệp Ân Tuấn trở về, nhưng mà nghe thấy trong âm thanh đang ồn ào ở bên ngoài có vẻ như là có một âm thanh quen thuộc đang nói chuyện.
Phương Nguyên?
Cái tên này chợt xuất hiện ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan.
Lông mày của cô không khỏi cau lại.
Tại sao Phương Nguyên lại biết mình xảy ra chuyện, hơn nữa anh ta đến đây để làm gì?
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan có nghi vấn, cô chưa kịp nói cái gì thì Phương Nguyên đột nhiên đẩy cửa phòng ra dưới sự trợ giúp của Thành Lâm, trực tiếp chạy vào, lại bị vệ sĩ kéo cổ áo lại, vật Phương Nguyên ở trên vai định ném ra ngoài.
Nhưng mà không ngờ tới là Phương Nguyên cũng đánh trả lại, trực tiếp đè vệ sĩ trên vách tường, sau đó lại đáp trả lại một đá, tên vệ sĩ bị đạp bay ra ngoài, tiện thể cũng đá cửa phòng lại.
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Đúng là thân thủ của Phương Nguyên rất tốt.
Lúc Phương Nguyên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang theo vẻ mặt xem kịch vui nhìn mình, không khỏi có chút xấu hổ.
“Khụ khụ, cái đó, tôi đến đây thăm em, em thấy như thế nào rồi?”
Phương Nguyên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm lì ở trên giường, không khỏi nhíu mày lại.
“Cái tên khốn nạn Huy ấy làm em bị thương thành như vậy?”
“Huy?”
Thẩm Hạ Lan nhạy cảm phát hiện ra một cái tên xa lạ từ trong lời nói của anh ta.
“Huy là ai?”
Phương Nguyên hơi bất ngờ, hiển nhiên là theo không kịp.
Diệp Ân Tuấn rất kín tiếng, lâu lắm mà anh ta không hỏi thăm được cái gì, anh ta chỉ biết là Thâm Hạ Lan bị thương.
Diệp Ân Tuấn đã phong tỏa tin tức bị thương thành cái dạng gì, cho dù anh ta
có dùng tiền cũng không có cách nào cay miệng của bác sĩ.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghi hoặc của Thâm Hạ Lan, Phương Nguyên không xác định cho lắm.
“Không phải là Huy bắt trói em hả?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không có thiện cảm với Phương Nguyên, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái tên lại làm cho Thân Hạ Lan cảm thấy có lẽ là trong đây còn có ân tình nào khác.
“Anh nói cho tôi nghe rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Hạ Lan cử động, muốn bước xuống giường, lại động đến vết thương đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
“Để tôi giúp em.”
Phương Nguyên bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng đỡ Thẩm Hạ Lan.
Trên người của anh ta thoang thoảng mùi nước hoa, khác với mùi hương thanh mát ở trên người của Diệp Ân Tuấn, nó mang theo một mùi hương ngọt ngào làm cho Thẩm Hạ Lan không quen.
“Để tự tôi làm.”
Lúc cô gắng gượng muốn ngồi dậy, quần áo ở trên vai bị tuột xuống, lộ ra vết thương kinh khủng ở bên trong.
Mắt của Phương Nguyên lập tức nheo lại.
“Bọn họ lại dùng roi với em?”
Phương Nguyên nói xong lại muốn đưa tay kéo cổ áo của Thẩm Hạ Lan xuống, lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Phương Nguyên, đừng để tôi có cơ hội chặt tay của anh, nam nữ khác nhau anh không hiểu hả?”
Câu nói này lập tức làm tay của Phương Nguyên dừng giữa không trung, sắc mặt của anh ta xấu hổ không nói nên lời.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn xem vết thương của em thôi.”
“Anh là bác sĩ à?”