Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 151: CẢM ƠN CÔ ĐÃ BỎ QUA TRÌNH SIÊU NHÀ CHÚNG TÔI
“Cô có biết số điện thoại của nhà họ Đường không?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nên nói chuyện đàng hàng với bà cụ nhà họ Đường.
Thư ký do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết, nếu không có bà cụ nhà họ Đường cho phép, thư ký tuyệt đối không dám tiết lộ số điện thoại nhà cũ của nhà họ Đường. Mà sở dĩ cô ta do dự, chỉ là cho rằng Đường Trình Siêu không muốn cô ta nói ra.
Từ trước đến nay Đường Trình Siêu đều không muốn để cho chỉ trích và gánh nặng của nhà họ Đường đè nặng lên trên người Thẩm Hạ Lan cô.
Đời này, cô không có cách nào yêu được người đàn ông như Đường Trình Siêu.
Bởi vì anh ta quá hoàn hảo, quá dịu dàng, quá ân cần, làm người ta không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, làm người ta kính trọng, ngưỡng mộ nhưng không dám khinh thường.
Người đàn ông như vậy nên có một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu anh ta, mà không phải người như cô, người phụ nữ dẫn theo con riêng, trong lòng còn có người đàn ông khác có thể xứng đôi.
Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại trong tay và hít sâu một hơi, bấm số gọi qua.
Người giúp việc nghe máy.
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra tên của mình, đối phương rất nhanh đã chuyển máy. Không bao lâu, một giọng nói trang nghiêm truyền đến.
“Cô Thẩm, tôi là bà cụ nhà họ Đường.”
Bà cụ Đường cho người ta cảm giác giống như con người bà cụ vậy, nghiêm túc, lãnh đạm, lại kèm theo uy nghiêm không thể khiêu chiến.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: “Bà Đường, tôi gọi cho bà là vì Đường Trình Siêu.”
“Cô hẳn phải biết, Trình Siêu nhà chúng tôi có ý với cô. Cô đã trì hoãn của nó năm năm. Cháu tôi không trẻ nữa. Năm nay nó cũng hai mươi chín tuổi, sắp ba mươi rồi. Cho dù nhà họ Đường chúng tôi lắm con nhiều cháu, nhưng cũng chỉ có một mình Trình Siêu là có tiền đồ. Cô Thẩm, cô hiểu ý của tôi không?”
Thẩm Hạ Lan chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy. Cô vẫn cho rằng mình kiếm sống là dựa vào bản lĩnh của mình. Cho dù là Đường Trình Siêu cố tình chăm sóc, cô cũng đủ sức khiến mình xứng đáng với chức vụ và đồng lương mà Đường Trình Siêu dành cho cô. Nhưng vào giờ phút này, dưới sự ép hỏi của bà cụ Đường, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy rất mất mặt.
“Xin lỗi, bà Đường.”
“Tôi không muốn nghe cô nói xin lỗi. Năm năm trước, Trình Siêu cố ý dẫn cô về. Khi đó cả người cô đều là vết thương, trong bụng còn có đứa trẻ của người khác. Nhà họ Đường chúng tôi không đồng ý cho cô và Trình Siêu đến với nhau. Nói cho cùng, nhà họ Đường chúng tôi là danh môn vọng tộc, vợ tương lai của Trình Siêu phải là con cháu của gia đình lớn, nhìn thế nào thì một người phụ nữ như cô cũng không thể xứng đôi được.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có phần không ngẩng đầu lên được.
Năm năm trước, khi cô thê thảm nhất, Đường Trình Siêu cho cô và con một cảng tránh gió, nhưng cũng chọc giận đám người nhà họ Đường. Cho nên năm năm qua Đường Trình Siêu sống ở nhà họ Đường thật sự không tốt, nhưng từ trước tới nay chưa từng nói ra ở trước mặt cô, vẫn kiên trì với những điều tốt đẹp của năm năm trước, đối xử với cô trước sau như một.
Anh ta thâm tình như vậy, Thẩm Hạ Lan không trả nổi. Cô vẫn nghĩ mình nên làm gì để có thể trả ơn Đường Trình Siêu đã đối xử tốt với cô như vậy, chỉ là đến nay vẫn không tìm được.
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng, bà cụ Đường nói tiếp: “Trình Siêu là một đứa trẻ cứng lòng. Năm năm qua, nó đã làm gì cho cô, bỏ bao công sức cho con cô, thậm chí từ chối xem mắt tất cả những người phụ nữ có danh tiếng lớn. Năm năm qua, tôi cũng thấy sự cố gắng của cô, cũng nhìn ra cô không phải là một người phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ. Cho dù tôi rất để ý chuyện cô dẫn theo hai đứa trẻ, nhưng Trình Siêu cũng không còn nhỏ, tôi lại già rồi. Tôi chỉ muốn hỏi cô, nếu Trình Siêu cưới, cô có đồng ý hay không?”
Bà cụ Đường nói thẳng làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải nói người nhà họ Đường đang ép Đường Trình Siêu sao?
Bà cụ làm sao có thể hỏi cô vấn đề này được?
“Bà cụ Đường, tôi…”
“Đừng vội trả lời. Tôi biết cô về nước vì cái gì. Cô vì con gái của cô. Tôi cũng biết vì con gái của cô, cô sẽ làm chuyện gì. Nhưng Thẩm Hạ Lan à, tôi có thể chấp nhận cô bây giờ, nhưng là không thể chấp nhận cô có quan hệ không rõ ràng với người đàn ông khác. Trước kia cô với người ta thế nào, tôi không quản được. Nhưng nếu cô thật sự đối xử tốt với cháu tôi, thật sự muốn ở cùng với cháu tôi, cô lại phải suy nghĩ thật kỹ đi. Nhà họ Đường chúng tôi có thể cho cô tất cả những gì cô muốn, cho dù con gái cô cần tủy, nhà họ Đường chúng tôi cho dù dốc hết lực lượng của cả nhà cũng sẽ tìm được tủy thích hợp giúp con gái cô. Nhưng điều kiện trước tiên là cô phải cho tôi một câu trả lời chính xác. Cô phải nói cho tôi biết, lần này cô trở lại, đã từng làm chuyện thân mật gì với người đàn ông kia chưa?”
Những câu hỏi này của bà cụ Đường vô cùng đường đột, cũng khiến cho người ta có phần không chịu nổi. Nhưng Thẩm Hạ Lan biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của bà cụ Đường rồi.
Năm năm qua, nhà họ Đường cuối cùng đã công nhận sự tồn tại của cô, thậm chí có thể tiếp nhận chuyện cô trở thành mợ chủ nhà họ Đường. Nhưng đối với Thẩm Hạ Lan, tất cả những điều này đều không phải thứ cô muốn.
Thẩm Hạ Lan biết năm năm qua Đường Trình Siêu đã cố gắng thế nào, thậm chí cũng biết Đường Trình Siêu nóng lòng muốn chờ cô gật đầu đồng ý. Chỉ là Thẩm Hạ Lan không lừa được trái tim mình, càng không lừa được Đường Trình Siêu.
Cô hít sâu một hơi nói: “Bà cụ Đường, xin lỗi. Trình Siêu đối xử tốt với tôi, cả đời tôi đều không trả hết được. Chẳng qua trong lòng tôi chỉ xem anh ấy như anh ruột. Trình Siêu là một người đàn ông hoàn mỹ, anh ấy đứng bên cạnh tôi, tôi chính là một vết bẩn, tôi sẽ phá hỏng sự tốt đẹp của anh ấy, sẽ làm anh ấy không còn hoàn hảo nữa. Anh ấy xứng đáng có được một cô gái tốt hơn.”
Khi nói những điều này, Thẩm Hạ Lan biết, mình và Đường Trình Siêu có thể thật sự sẽ chấm dứt.
Cô rất không muốn, đặc biệt không muốn.
Năm năm qua, tất cả những gì Đường Trình Siêu đối xử với cô, với đám trẻ đã vượt qua bất kỳ người nào, thậm chí kể cả ba ruột là Diệp Ân Tuấn!
Chỉ là cô lại không thể dành tình yêu của cô cho anh ta được.
Khi bà cụ Đường nghe được Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, đây là cô đã tự mình bỏ qua cơ hội bước vào nhà họ Đường đấy. Nhưng tôi vẫn phải cám ơn cô, cám ơn cô đã cho tôi một đáp án rõ ràng, cũng cám ơn cô đã bỏ qua Trình Siêu nhà chúng tôi. Từ giờ trở đi, cô vẫn là nhà thiết kế của công ty, cũng có thể tiếp tục dự án hợp tác trong tay. Những chuyện liên quan tới con gái cô nằm viện, tôi trước sau vẫn ủng hộ. Tôi chỉ hi vọng từ giờ trở đi, cô đừng liên hệ với Trình Siêu nữa. Nếu cô cố tình muốn trả lại tự do cho nó thì mong cô hãy hoàn toàn buông tay đi. Bà cám ơn cô!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên rất muốn khóc.
“Bà Đường, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Cứ đi tốt con đường của mình đi. Nếu đã lựa chọn thì đừng hối hận. Cho dù tôi không quen biết người đàn ông kia, nhưng tôi nghe nói cậu ta cũng xem như là bá chủ một phương. Cô Thẩm, tôi không hy vọng vì cô mà nhà họ Đường chúng tôi và nhà họ Diệp ở Hải Thành lại có ân oán gì, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Thẩm Hạ Lan tất nhiên hiểu được.
Ý của bà cụ Đường rất rõ ràng.
Cô chính là một hồng nhan gây họa.
Đường Trình Siêu rất có khả năng vì sự từ chối của cô mà ra tay với nhà họ Diệp. Đến lúc đó Diệp Ân Tuấn sẽ lựa chọn thế nào?
Anh sẽ không ra tay với nhà họ Đường sao?
Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ là một người tốt tính, đặc biệt bây giờ nhà họ Diệp do anh làm gia chủ. Lẽ nào chỉ vì cô lại bảo Diệp Ân Tuấn chắp tay nhường lại cả nhà họ Diệp sao?
Thẩm Hạ Lan xoắn xuýt, mâu thuẫn.
“Bà cụ Đường, tôi cầu xin bà hãy khuyên nhủ Trình Siêu đừng ra tay với nhà họ Diệp.”
“Cô cảm thấy Trình Siêu sẽ nghe tôi sao? Nếu nó nghe tôi, bây giờ đã không ầm ĩ thành như vậy. Cô Thẩm, cô hãy tự cầu nhiều phúc đi.”
Bà cụ Đường cúp máy.
Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.
Một bên là người đàn ông mà cô yêu nhất, một bên là người thân thiết nhất với cô trong năm năm qua. Nếu bởi vì cô mà khiến giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, cô có thể làm sao chứ?
Thẩm Hạ Lan ngồi co quắp ở trên giường.
Cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, chẳng qua vẫn không gọi được.
Cô muốn nói tất cả cho Diệp Ân Tuấn nghe!
Bao gồm cả chuyện Thẩm Nghê Nghê, bao gồm mục đích cô trở về lần này!
Thẩm Hạ Lan chạy nhanh xuống tầng, lại thấy Tống Đình hấp ta hấp tấp đi đến.
“Mợ chủ, không xong rồi. Cậu chủ Diệp Tranh sốt cao không ngừng, bắt đầu sùi bọt mép.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan suýt nữa tan suy sụp.
Sao có thể như thế được?
Không phải đã Diệp Tranh đưa đến bệnh viện giám hộ rồi sao?
Không phải có người nhà họ Hoắc ở bên cạnh trợ giúp sao?
Không phải đã nói phòng bệnh này không được chỉ thị của người nhà họ Hoắc thì không ai có thể vào được sao?
Sao bây giờ Diệp Tranh lại như vậy chứ?
“Nhanh chuẩn bị xe đi bệnh viện!”
Thẩm Hạ Lan đành phải để chuyện của Nghê Nghe xuống, nhanh chóng cứu giúp Diệp Tranh quan trọng hơn.
Chiếc xe nhanh chóng đến bệnh viện quân khu, Hoắc Chấn Đình đã ở đó.
“Cậu Hoắc, chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Hạ Lan không có ý trách mắng và tra hỏi, chỉ đơn thuần là khẩn trương.
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan tới, vội vàng chạy ra, nắm thật chặt tay Thẩm Hạ Lan, trong mắt hơi lo lắng.
“Mẹ, mẹ nói Diệp Tranh có thể giống như Nghê Nghê không?”
“Sẽ không đâu! Minh Triết đừng có đoán mò.”
Thẩm Hạ Lan biết Thẩm Minh Triết thật ra rất ám ảnh về bệnh viện và phòng phẫu thuật. Nhưng vì Diệp Tranh, cậu bé mới lựa chọn ở lại, đủ để thấy được tầm quan trọng của Diệp Tranh đối với cậu bé.
Thẩm Minh Triết im lặng rúc ở trong lòng Thẩm Hạ Lan, đột nhiên hỏi: “Lão Diệp đâu? Diệp Tranh đã như vậy, sao lão Diệp không tới?”
Thẩm Hạ Lan không biết trả lời những câu hỏi này thế nào.
Cô không có cách nào nói rõ ràng cho Thẩm Minh Triết biết chuyện giữa cô và Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ cô cũng thật sự hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cạnh.
Cho dù cô có lãnh đạm thế nào đi nữ, rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ, rốt cuộc vẫn biết sợ, rốt cuộc cũng cần có một người đàn ông ở bên cạnh để dựa vào.
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, Thẩm Minh Triết lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Có phải lão Diệp bắt nạt mẹ không? Nếu không, bình thường ba đều dính lấy mẹ, sao bây giờ Diệp Tranh xảy ra chuyện lớn như vậy, ba vẫn không xuất hiện chứ?”
Thẩm Minh Triết là người thông minh, lại còn mẫn cảm nữa.
Gặp phải con trai như vậy, Thẩm Hạ Lan quả thật không biết nên giải thích thế nào.
Đúng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân. Giọng nói của Diệp Ân Tuấn cũng vang lên theo.
“Diệp Tranh thế nào rồi?”
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì quay đầu. Vào giây phút nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô đột nhiên muốn khó.
Râu Diệp Ân Tuấn cũng đã mọc ra, rõ ràng bản thân anh cũng sống không tốt.
Một cảm giác chua xót dâng lên, làm Thẩm Hạ Lan không nhịn được nữa, đành quay đầu đi chỗ khác, suýt nữa xa khóc.
Diệp Ân Tuấn vừa nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy dáng vẻ uất ức này của cô, đột nhiên cảm thấy mình càng uất ức hơn.
Cô lợi dụng anh, lừa dối anh, sao bây giờ ngược lại giống như anh bắt nạt cô vậy.
Tống Đình nói lại cho Diệp Ân Tuấn nghe về tình hình đột nhiên phát sinh của Diệp Tranh.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới phát hiện Thẩm Hạ Lan không ngờ đi dép đi ra.
Gót chân trắng mịn của cô đã đỏ lên vì lạnh, bây giờ ngay cả chóp mũi cô cũng đỏ bừng, trong mắt hơi sốt ruột, cho dù trong lòng Diệp Ân Tuấn có tức giận, lúc này cũng để ý tới nữa.
Anh đi tới và ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng cầm lấy chân cô, nói với Tống Đình bên cạnh: “Đi mua hai cái giày bông qua.”
“Anh, không cần anh quan tâm!”
Diệp Ân Tuấn không nói lời nào còn tốt, vừa nói thì tất cả uất ức của Thẩm Hạ Lan tràn ra, một tay kéo chân mình lại. Nhưng bởi vì cô dùng sức không thỏa đáng, lại đạp cho Diệp Ân Tuấn ngã xuống đất.