Thẩm Hạ Lan đi vào phòng của mình, dẫn Diệp Nghê Nghê vào nhà vệ sinh.
Hai mẹ con tắm rửa qua loa, lúc này Thẩm Hạ Lan mới bế Diệp Nghê Nghê đi ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê rất buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, cuối cùng dưới sự vỗ về của Thẩm Hạ Lan mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hạ Lan đắp chăn cho cô bé, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
“Chú nhỏ.”
“Thật sự muốn đi Nam Phi?”
Hoắc Chấn Đình thật sự lo lắng.
Đứa cháu gái này bây giờ ngày càng giống anh cả.
Anh ta từ camera nhìn thấy dáng vẻ gặp nguy hiểm cũng không sợ ở trước cửa nhà cũ của Thẩm Hạ Lan, dường như nhìn thấy hình bóng của Hoắc Chấn Phong.
Nếu như anh cả vẫn còn sống, có lẽ rất vui mừng.
Mắt của Hoắc Chấn Đình có chút nóng.
Thẩm Hạ Lan biết Hoắc Chấn Đình lo lắng cho mình, nhưng cô lại lo lắng cho tình hình của Diệp Ân Tuấn hơn.
Bên phía Vân Nam sách cổ cũng không có tin tức gì, cô nhất định phải xác định được Diệp Ân Tuấn không xảy ra chuyện gì trước khi Trương Vũ và Tống Đình đưa sách cổ về.
Hơn nữa bên kia còn có hai đứa con trai của cô.
“Chú nhỏ, cháu biết, thứ mà cả đời này cháu theo đuổi chính là Diệp Ân Tuấn.”
“Thằng nhóc kia thật may mắn.”
Hoắc Chấn Đình quái gở nói.
Thẩm Hạ Lan cười, nắm lấy tay Hoắc Chấn Đình nói: “Chú nhỏ, lần này cháu đi, Nghê Nghê phải nhờ chú rồi.”
“Yên tâm đi, cháu với thằng nhóc kia nhất định phải trở về an toàn có biết không? Nếu không, nhà họ Hoắc cho dù có phải liều tất cả cũng phải hủy diệt cái băng đảng khốn nạn Phi Châu kia.”
Lời nói của Hoắc Chấn Đình kiến Thẩm Hạ Lan rất cảm động.
“Cháu biết rồi, ngoài ra cháu còn chuyện muốn nhờ chú nhỏ.”
“Nói đi, người một nhà nói cái gì mà nhờ với không nhờ.”
Hoắc Chấn Phong rất là thương tâm.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan rất chăm chỉ chạy về bên ông cụ Tiêu, không phải là quên mất mình là con gái nhà họ Hoắc rồi đấy chứ?
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan không biết Hoắc Chấn Đình đang nghĩ gì, cô khẽ nói: “Vu Phong là một con chó điên, bây giờ cấu kết với Dư Dương muốn mạng của cháu. Cháu nghĩ rồi, từ đầu đến cuối hình như cháu chưa từng đắc tội với anh ta, nhiều nhất chỉ là trên chuyện của Vu Linh cháu và anh ta có chút ân oán, nhưng đó cũng là do Vu Linh tự chuốc lấy, nếu nói đến báo thù, Phương Nguyên hành hạ Vu Linh ba ngày mới chết, Vu Phong rất muốn dồn cháu vào chỗ chết như vậy, cháu cảm thấy rất bực bội, nhưng đã đối xử với cháu như vậy, so sánh với phía Phương Nguyên càng không dễ sống. Cháu nghe Ân Tuấn nói, Phương Nguyên ở trong nước chỉ có một chút thế lực bảo vệ, bây giờ lộ ra rồi, Vu Phong và Tam Điện Hạ trộn lẫn tất cả, chắc chắn sẽ bất lợi cho Phương Nguyên. Chú nhỏ, không phải hành vi phạm tội của Vu Phong đã giao cho bên trên rồi sao? Tại sao vẫn để mặc anh ta tiêu diêu ở ngoài vòng pháp luật?”
Đối mặt với sự nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình thở dài một tiếng nói: “Bởi vì bây giờ Vu Phong đang ở nước T, nhận sự bảo vệ của Tam Điện Hạ, vì vậy cho dù chứng cứ phạm tội của anh ta vô cùng xác thực, chúng ta cũng không có cách nào đi đến nước T để bắt người. Trừ khi anh ta về nước.
Nếu không liên quan đến giao nhận quốc tế. Tình hình ở nước T rất phức tạp, nhưng ở trên quốc tế lại đóng vai trò quyết định, Liên hợp quốc cũng phải nể mặt bọn họ, vì vậy chuyện này rất khó thực hiện.”
Biết được những điều này, lông mày Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
“Không thể dụ Vu Phong về nước sao?”
“Anh ta không phải là tên ngốc, có một chiếc ô bảo vệ như vậy, anh ta sẽ không về nước tự mình sa vào lưới đâu. Cháu muốn chú làm gì ?”
Thẩm Hạ Lan ngưng một lúc, sau đó lắc đầu: “Bỏ đi.”
Vốn dĩ cô định nhờ Hoắc Chấn Đình giúp đỡ Phương Nguyên, cho dù nói như thế nào, người kia cũng có thể là con trai dì cả của mình, nhưng bây giờ nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy, nhà họ nhúng tay vào rất có khả năng dẫn đến tranh chấp quốc tế. Cô chỉ có thể cầu nguyện cho Phương Nguyên, cát nhân tự có thiên tướng.
Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình nói một vài chuyện khác, lúc này mới trở về ngủ với Diệp Nghê Nghê.
Một đêm ngon giấc.
Thẩm Hạ Lan thức dậy vào sáng sớm, Diệp Nghê Nghe vẫn còn đang ngủ.
Cô khẽ sờ khuôn mặt nhỏ bé, non nớt của Diệp Nghê Nghê, nhớ đến Diệp Tranh và Diệp Minh Triết ở bên ngoài, không khỏi có chút lo lắng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.