Nếu như Khương Hiểu phải lấy thuốc gì đó, trực tiếp gọi điện thoại cho Lam Thần để Lam Thần đến bệnh viện lấy thuốc là được rồi, cần gì phải tự mình đi chứ?
Thẩm Hạ Lan không muốn để cho Dũng nhìn thấy mình căng thẳng, cô cười nói với anh ta: “Anh Dũng, Ân Tuấn nhà tôi vẫn còn đang ngủ, tôi lén lút đi ra ngoài, chỉ sợ là bây giờ đã tỉnh lại rồi, tìm không thấy tôi, không biết là có lo lắng không nữa. Tôi đi về trước nha, một lát nữa anh nói một tiếng với ông giúp tôi nha.”
“Không ở lại ăn cơm hả?”
Dũng bất ngờ.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không cần đâu, trở về ăn cơm với chồng tôi, để anh ấy ăn cơm một mình rất đáng thương.”
“Vợ chồng trẻ đúng là yêu thương nhau.”
Dũng thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cũng không thể ép buộc gì nữa, chỉ có thể nhẹ gật đầu, mỉm cười đưa Thẩm Hạ Lan đi khỏi.
Lúc đi đến cửa, Thẩm Hạ Lan như có vẻ vô ý mà nói.
“Anh Dũng, Dư Khinh Hồng ở trong nhà, anh quan tâm ông ngoại của tôi một chút nha. Tuổi của ông ấy đã lớn rồi, cô em gái của tôi thật sự không làm người khác bớt lo, đừng để ông ngoại của tôi bị chọc tức.”
Dũng nghe nói như vậy, lập tức mở miệng: “Còn cần phải nói nữa à, cái cô hai này thật sự quá nghịch ngợm, lần nào cũng chọc lão thủ trưởng tức muốn chết đi được. Miệng của cô ta rất ngọt, nhưng mà có vẻ như lão thủ trưởng đối xử với cô ta rất nghiêm khắc, sau khi cô ta lấy lòng lão thủ trưởng vài ba lần, lão thủ trưởng liền nổi giận trực tiếp để cho cô ta đứng nói chuyện với tấm gương một ngày một đêm, còn kêu tôi canh giữ không cho cô ta dừng lại. Từ đó về sau, cô hai mới trung thực được một chút.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Dũng nói như vậy, trong đầu không khỏi tưởng tượng hình ảnh Dư Khinh Hồng tự nói chuyện với tấm gương cả một ngày một đêm.
Cô đột nhiên cảm thấy muốn cười.
Ông ngoại thật sự rất tài tình.
Thẩm Hạ Lan thấy ông cụ Tiêu như vậy thì cũng yên lòng.
Bây giờ cô sợ nhất là ông cụ Tiêu giống như bà cụ Hoắc hồi đó, bị mấy lời nói ngọt ngào dối trá của Dư Khinh Hồng mê hoặc, nhưng mà lời này không thể nói rõ được, nó vẫn luôn làm Thẩm Hạ Lan lo lắng. Bây giờ nghe Dũng nói ông cụ Tiêu căn bản không thích bộ dạng đó của Dư Khinh Hồng, cuối cùng trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng đã được thả về trong bụng.
“Vậy tôi đi trước đây anh Dũng.”
“Vâng, cô chủ đi thong thả.”
Thẩm Hạ Lan lái xe, trực tiếp lái xe đến đại viện quân đội.
Sau khi đến đại viện quân đội, Thẩm Hạ Lan dừng xe ở ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Khương Hiểu.
“Mợ chủ.”
Khương Hiểu nhìn thấy số điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì lập tức bắt máy.
“Tình huống như thế nào, tại sao lại tự mình đến bệnh viện?”
“Mợ chủ đã trở về nhà họ Tiêu?”
Khương Hiểu không trả lời mà hỏi ngược lại một câu, trái tim của Thẩm Hạ Lan liền chìm xuống mấy phần.
“Ừm, vừa mới ra ngoài, có gì à?”
“Tôi cũng không rõ cho lắm, cho nên mới đến đây làm kiểm tra.”
Khương Hiểu nói vậy, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối xuống.
“Gửi địa chỉ qua đây, tôi lập tức đến đó.”
Hiện tại thứ Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất chính là sức khỏe của ông cụ Tiêu.
Nếu như bởi vì mình để Dư Khinh Hồng ở bên người ông cụ Tiêu mà khiến cho ông cụ Tiêu xảy ra vấn đề gì đó, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.
Khương Hiểu gửi vị trí cho Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến đó.
Lúc Thẩm Hạ Lan đến bệnh viện, Khương Hiểu đã đứng chờ ở cửa.
Lông mày của cô ta cau chặt, bộ dạng vô cùng lo lắng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan không khỏi căng thẳng.
Thậm chí cô còn không kịp dừng xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, trực tiếp lái xe ném ở ven đường rồi nhanh chóng chạy tới.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sức khỏe của ông ngoại tôi có vấn đề gì ư?”
Khương Hiểu nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến đây nhanh như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, nhưng mà cũng nhanh chóng khôi phục lại.
Cô ta nói: “Mợ chủ, bây giờ vẫn còn chưa xác định chắc chắn, hiện tại chỉ có thể chờ kết quả ra rồi thì mới có thể nói.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan lo lắng.
Khương Hiểu thấp giọng nói: “Không biết là ngày hôm qua Dư Khinh Hồng chuyển một chậu hoa đến từ chỗ nào, đặt vào trong phòng ngủ của ông cụ, lúc đó tôi đang kiểm tra món ăn trong phòng bếp nên không phát hiện ra vấn đề này. Hình như là ông cụ rất thích chậu hoa đó, cho nên khi biết là Dư Khinh Hồng mang vào cũng tưởng rằng cô ta vì để lấy lòng mình cho nên mới làm như vậy, nên cũng không cho người dọn ra ngoài, sáng ngày hôm nay tôi đi vào quét dọn phòng thì mới nhìn thấy chậu hoa đó.”
“Hoa có vấn đề hả?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan lập tức nhíu lại.
Khương Hiểu bắt đầu nói: “Hoa không có vấn đề, nhưng mà tôi đi vào không bao lâu thì lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tinh thần của ông cũng không được khá cho lắm, cho nên tôi mới suy đoán có lẽ là trong phòng ngủ của ông cụ có thứ nào đó phản ứng hóa học với chậu hoa sinh ra khí gì, cho nên mới có thể làm quấy nhiễu trạng thái tinh thần của con người. Nhưng mà chuyện này chưa điều tra ra chứng cứ, tôi cũng không dám nói lung tung, tôi quan sát khắp nơi ở trong phòng, phát hiện mùi của đàn hương trong ở trong phòng của ông cụ cùng với mùi hoa trong chậu có chút khác thường. Mặc dù tôi làm y tá, nhưng mà cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa, cho nên sáng nay tôi đã lén lấy đàn hương của ông cụ, hái một nhánh lá cây rồi đi ra ngoài, nói dối là đi lấy thuốc cho ông cụ.”