Chẳng trách có rất nhiều phụ nữ tranh nhau trèo lên giường của anh.
Tìm được một người chồng tuyệt vời như vậy, cô cũng vất vả lắm không phải sao?
Thẩm Hạ Lan nói thầm trong lòng, sau đó bật cười.
“Cười gì vậy?”
“Không có gì, em chỉ nghĩ nếu anh xấu đi một chút thì tốt rồi. Anh đẹp trai quá thì sẽ có nhiều phụ nữ muốn nhào lên, em sẽ rất mệt mỏi.”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt, sau đó nói: “Đẹp hay xấu thì có liên quan gì? Cũng chỉ là một cái thân xác mà thôi.”
Xem đi, người đàn ông này thực sự có thể khiến người ta tức chết mà.
“Vậy tại sao lúc đầu anh không cưới một người xấu xí đi?”
Thẩm Hạ Lan liếc anh một cái.
Diệp Ân Tuấn sợ vợ, ôm lấy bả vai cô nói: “Đẹp rồi thì ai muốn xấu đúng không?”
“Anh nói gì cũng được hết ấy. Mà này, tay nghề của Kiều thật sự không tệ nha. Anh nhìn em xem, em soi gương cũng có cảm giác lạ lẫm lắm ấy.”
Thẩm Hạ Lan đến giờ vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu.
Khi Diệp Ân Tuấn nói đến người phụ nữ khác, giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Thì cô ta học cái này mà.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng tứ hợp viện.
Thẩm Hạ Lan kỳ thật không ngờ tứ hợp viện này lại nằm ở cuối đường cây ngô đồng.
Một ngôi nhà riêng biệt nằm ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, đoán chừng giá cả cũng không rẻ.
Diệp Ân Tuấn lấy chìa khóa mở cửa.
Khi Thẩm Hạ Lan bước vào, giống như thể cô đang đi vào một đường hầm thời gian và trở về thời cổ đại.
Phong cách trang trí của tứ hợp viện rất có tính thẩm mỹ, có mái đình, cổng hình vòm và cả phong cách kiến trúc cổ.
Cô choáng ngợp.
“Anh đã sửa sang nó sao?”
Diệp Ân Tuấn nói: “Không phải, tứ hợp viện này đã có từ rất nhiều năm rồi. Nó là phủ của Vương gia thời nhà Minh Thanh, sau mấy đời truyền lại, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, chỉ để lại những kiến trúc ở sân trước này. Anh cũng thử sửa sang sân sau, nhưng địa hình ở đây phức tạp nên không được cấp trên phê chuẩn.”
“Anh mua nó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.
Cô còn tưởng là của Hạ Tử Thu.
Diệp Ân Tuấn từ chối cho ý kiến.
Anh không rõ lắm về bất động sản ở nơi khác, nhưng đúng là có chỗ này thật.