Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau hơi khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không nỡ nhìn thấy cô như thế này, anh thấp giọng nói: “Nếu như em đau không chịu được thì cứ cắn anh đi.”
“Em cũng không phải là chó, không có gì đâu, nhịn một chút là được rồi?”
Thẩm Hạ Lan cắn răng, sau lưng đã thấm ướt mồ hôi.
Ướt nhẹp, rất khó chịu.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô khó chịu vặn vẹo người, anh vội vàng đi vào trong nhà vệ sinh vặn một chậu nước nóng, cầm cái khăn vắt một cái liền muốn cởi quần áo của Thẩm Hạ Lan ra.
“Anh làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan đề phòng lui ra phía sau, ánh mắt đó giống như là đang đề phòng một con sói.
Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Lau người cho em thôi.”
“Tự em làm được.”
“Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng nhìn thấy chứ? Còn ngại ngùng cái gì nữa?”
Diệp Ân Tuấn thích nhất chính là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Hạ Lan trở nên đỏ bừng.
Thẩm Hạ Lan cắn môi trừng mắt liếc nhìn anh, nhưng mà cũng không tiếp tục khó chịu nữa.
Diệp Ân Tuấn lau cho cô một lần, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan nằm lì ở trên giường đã ngủ thiếp đi.
Anh đau lòng mặc quần áo lại cho Thẩm Hạ Lan, không tiếp tục làm phiền cô nữa.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, đó là chuyện của sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Hạ Lan mở mắt ra.
Diệp Ân Tuấn đã không có ở đây, không biết là đi làm đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan hay là đi đâu rồi.
Thẩm Hạ Lan muốn thức dậy, nhưng lại đau không chịu nổi, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ Diệp Ân Tuấn trở về.
Còn ở phía bên kia, sau khi Phương Nguyên rời khỏi bệnh viện, Thành Lâm nói cho anh ta nghe kết quả mà mình đã điều tra được.
“Người làm Thẩm Hạ Lan bị thương tên là Thẩm Niệm Niệm, là người của Vu Phong, hiện tại đã được đưa ra nước ngoài rồi.
Tôi đã đi điều tra, Thẩm Niệm Niệm là con gái ruột của ba mẹ nuôi Thẩm Hạ Lan, bởi vì năm đó Thẩm Hạ Lan bị ba mẹ Thẩm nhận lầm ôm trở về nuôi dưỡng như là con gái ruột của mình, để Thẩm Niệm Niệm lớn lên ở cô nhi viện, cô ta đã mang địch ý đối với Thẩm Hạ Lan.
Sau này bởi vì một chuyện nọ mà bị Thẩm Hạ Lan đưa vào trong tù, cô ta bị bắt nạt ở trong tù, cho nên tính hết tất cả những chuyện này lên trên đầu của Thẩm Hạ Lan. Nếu như lần này không phải Diệp Ân Tuấn đuổi tới kịp thời, có lẽ là Thẩm Niệm Niệm sẽ giết chết Thẩm Hạ Lan.”
Nghe thấy tất cả những thứ này, con ngươi của Phương Nguyên đột nhiên nheo lại.
“Thẩm Niệm Niệm đang ở đâu?”
“Đang ở nước T.”
Phương Nguyên lập tức híp mắt lại.
“Cô ta trốn quá kỹ, nhiều quốc gia như vậy không chịu tránh, hết lần này đến lần khác lại tới nước T.”
Nụ cười của Phương Nguyên làm Thành Lâm cảm thấy rùng mình.
“Nguyên, cậu…”