Một đứa nhỏ mới bốn tuổi cần tìm vợ à?
Nhưng mà anh không dám nói lời này ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn chăm chú lái máy bay, Thẩm Hạ Lan cũng không nói chuyện nữa.
Cô hơi buồn ngủ.
Đi dạo lâu như vậy, đúng là có hơi mệt rồi.
Bất tri bất giác, Thẩm Hạ Lan nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn gương mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, khóe môi không khỏi nâng lên.
Máy bay lái năm đến sáu tiếng mới bắt đầu hạ cánh.
Thẩm Hạ Lan như có thần giao cách cảm mà mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến ngây người.
“Ôi trời, đây là tuyết hả?”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy sự hưng phấn trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, anh cảm thấy mình không uổng công lái máy bay năm sáu tiếng đồng hồ.
Thẩm Hạ Lan vội vàng ghé vào cửa sổ máy bay.
Ở phía dưới là hải dương mênh mông vô bờ, một màu xanh thẳm, trên bầu trời có những bông hoa tuyết đang tung bay, rơi xuống biển rộng liền bị hòa tan. Nhưng mà khung cảnh tuyết rơi thật sự làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy có một hòn đảo tuyết trắng nho nhỏ giữa hải dương.
Nhìn từ trên xuống, nó được bao phủ bởi một màu trắng, nằm giữa vùng biển xanh thẳm trông vô cùng dễ thấy.
“Ân Tuấn, anh nhìn đi kìa, ở đó có hòn đảo nhỏ trông rất lớn.”
“Đúng vậy, đó chính là điểm đến của chúng ta.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan ngây ra.
“Đảo hoang hả?”
“Đảo tư nhân nhỏ, anh mua hồi mấy năm trước, chưa được đặt tên, em nghĩ một cái tên đi, tặng cho em đó.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lại khiến cho Thẩm Hạ Lan giật mình.
“Sinh nhật anh mà tặng quà cho em hả?”
“Anh vui lòng, ai bảo anh là thọ tinh?”
Diệp Ân Tuấn nói lời này quả thật quá bá đạo.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan ngọt đến nỗi sắp nở hoa rồi.
“Ở đây đều có hoa tuyết rơi đủ bốn mùa luôn hả?”
“Có vẻ là vậy, ở đây trên cơ bản không có mùa xuân hạ thu, tuyết rơi quanh năm.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc.
“Trên thế giới này còn có chỗ như vậy?”
“Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ. Năm đó anh cũng đến đây, bởi một lần tình cờ, phát hiện hoàn cảnh địa lý ở đây rất đặc biệt, cảnh sắc tuyết rơi quanh năm rất đẹp, cho nên mới liên hệ với chính phủ nơi đó mua lại hòn đảo này.”
Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện này đơn giản giống như là một cái đồng hồ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết nếu như không có mối quan hệ vững chắc thì tuyệt đối không mua được.
Nhưng mà cô cũng không quan tâm những chuyện này, bây giờ cô thật sự yêu chỗ này muốn chết đi được.
Máy bay đang hạ cánh.
Càng ngày càng gần, Thẩm Hạ Lan càng nhìn cẩn thận thêm nữa.
Ở nơi đây giống như vì để phối hợp với cảnh tuyết, ngay cả cấu trúc nhà ở cũng là màu trắng, trông cực kỳ giống với thế giới trong truyện cổ tích.
Diệp Ân Tuấn hạ cánh an toàn, Thẩm Hạ Lan liền chạy xuống.
“Wow.”