Sau khi Phương Nguyên tiến vào, liền thấy cô em Năm không mấy lộ diện này đang ngồi trên ghế quý phi, dáng vẻ cực kỳ lười biếng giống như một con mèo nhỏ.
"Diên Ly, nghe nói em bị cảm, hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?"
Phương Nguyên hơi lộ ra nụ cười, từ từ bước vào.
Anh ta đi ngược sáng mà tới, đầu che đi ánh sáng, nhưng cũng là cho trong lòng Thanh Loan có hơi động một chút.
Mấy năm không gặp, người anh Hai này cao to lên nhiều. Còn nhớ hồi bé người anh Hai này gầy teo, dáng vẻ không nuôi sống được, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh ta vẫn sống.
Thanh Loan cũng có tư liệu của Phương Nguyên, khi biết anh ta thích đàn ông thì không có khinh bỉ, mà còn cảm thấy anh ta nỗ lực vì tình yêu quá nhiều. Vốn không có lòng tranh đoạt, vậy mà bị ép thành như bây giờ.
Cũng là một người đáng thương.
"Cảm ơn anh Hai quan tâm, chút cảm lạnh này mà cũng khiến anh Hai bận lòng, ngay cả ba cũng không có hỏi tới."
Thanh Loan cúi đầu, có vẻ như đau lòng.
Phương Nguyên nhìn em Năm trước mặt, nghĩ tới bản thân cũng từng vậy, ít nhiều có chút không đành lòng.
"Ba bận chuyện lớn cả ngày, sao có thể quan tâm chút chuyện vặt này chứ? Đây là thuốc cảm anh bảo người ta làm, thành phần thuốc Đông y, không có tác dụng phụ, em uống chút đi. Cơ thể sớm khỏe mạnh, người mới có tinh thần. Ở đây, bản thân cũng không biết tự thương mình, người khác càng không quan tâm em đâu."
Thanh Loan có hơi sững sờ.
Nói thật, trong tòa cung điện này, cô ta sống cũng không có gì đáng kể, có đôi khi người hầu sẽ quên đi sự tồn tại của chủ nhân như cô ta, chứ nói chi tới mấy người anh chị kia. Ngày hôm nay, Phương Nguyên tới làm cho cô ta có một tia nghi ngờ.
"Cảm ơn anh Hai. Thúy, bưng thuốc tới cho ta."
"Vâng công chúa."
Thúy nhận lấy thuốc từ tay Phương Nguyên, đưa cho Thanh Loan.
Thanh Loan uống không chút do dự, lại làm Phương Nguyên bất ngờ.
"Em Năm không sợ anh bỏ độc vào à?"
"Em gần như là một người bị lãng quên rồi, anh Hai cần gì hao phí công sức bỏ độc em?"
Thanh Loan nói mà có chút đắng chát.
Đây chính là nỗi bi ai của phận làm con như bọn họ trong dòng dõi quý tộc.
Một khi anh không có giá trị lợi dụng thì sẽ không có ai nhớ tới anh, cho dù là ba anh cũng vậy. Nhưng mà cô ta cũng biết, bây giờ mình còn được hầu hạ như công chúa, là vì có tác dụng khác mà thôi.
Công chúa, từ xưa tới nay đều dùng để làm thông gia củng cố thế lực.
Thanh Loan cũng không biết Quốc chủ gả mình cho ai, nhưng mà cho dù là ai, bây giờ cô ta có chỗ dựa rồi.
Dù sao Diệp Ân Tuấn cũng tới rồi mà?
Phương Nguyên không biết trong lòng Thanh Loan đang nghĩ gì, nghe được lời cô ta nói không khỏi có hơi khó chịu.
"Đúng vậy, người giống như chúng ta, nếu không cố gắng cho người ta thấy chúng ta tốt thì sẽ không thể tiếp tục sống sót ở nơi này."
Thanh Loan có hơi khựng lại.
"Anh Hai tới muốn liên minh với em à? Đây cũng không phải là một ý hay, em không có hứng thú với mục tiêu tranh đoạt của các anh."
Phương Nguyên cũng không quan tâm mà tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, sau đó nhìn Thúy bên cạnh, Thanh Loan lập tức hiểu.
"Đi xuống trước đi."
"Vâng."
Thúy lui ra ngoài.