“Anh cứ nhìn điện thoại suốt làm gì? Có chuyện sao?” Lương Thiệu Cảnh thấy anh như vậy, không khỏi hỏi một câu. “Không có gì?
Diệp Ân Tuấn cũng không nói cái khác, có điều vẫn cầm điện thoại mở tường facebook ra xem.
Nếu Thẩm Hạ Lan không gọi điện cho anh, vậy thì xem thử tường facebook của cô đi. Khi tâm trạng của cô gái này không tốt thì thích viết status đăng lên tường. Diệp Ân Tuấn mở tường facebook của cô ra, không có phát hiện Thẩm Hạ Lan cập nhật gì vào ngày hôm nay.
Anh có hơi lo lắng.
Trong vô thức lướt tới tường facebook của người khác, lập tức nhìn thấy một video tai nạn ô tô. Mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng co lại. “Sao vậy?”
Lương Thiệu Cảnh suýt bị khí lạnh của Diệp Ân Tuấn đông cứng. “Tôi đi trước đây!”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy rời đi. “ẶC, hợp đồng còn chưa xong mà” Lương Thiệu Cảnh muốn kéo Diệp Ân Tuấn lại, nhưng Diệp Ân Tuấn đã chạy như bay rồi. “Gặp quý rồi, sao lại chạy như vậy, lẽ nào là ai xảy ra chuyện rồi?”
Lương Thiệu Cảnh cũng cầm điện thoại lướt, đột nhiên khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nằm ở trong vũng máu thì cả người đổ ra.
“Sao lại...”
Lương Thiệu Cảnh nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Niệm Vi. Thẩm Hạ Lan bên này khi được người đưa đến bệnh viện, người đã hôn mê bất tỉnh, hơi thở rất yếu.
Tiêu Niệm Vi nhận được tin tức, lập tức chạy tới, đích thân làm phẫu thuật cho cô, có điều khi nhìn thấy máu ở thân dưới của Thẩm Hạ Lan, hai tay của Thẩm Hạ Lan còn ôm chặt bụng.
Mắt của cô ta lập tức có hơi ươn ướt. Đứa bé, chắc là không còn rồi... Tiêu Niệm Vi đẩy Thẩm Hạ Lan vào phòng phẫu thuật. Khi đèn của phòng phẫu thuật sáng lên, Diệp Ân Tuấn chạy tới. “Người đâu? Vợ tôi đâu?” Người xung quanh bị Diệp Ân Tuấn dọa sợ, vội chỉ về phía phòng phẫu thuật. Lúc này Diệp Ân Tuấn đã không vào được rồi. Trái tim của anh lơ lửng ở cổ họng. “Phi, tra địa điểm nơi bà chủ xảy ra chuyện cho tôi, là ai đâm cô ấy? Bây giờ người gây ra tai nạn đâu?” Diệp Ân Tuấn gọi điện cho Phi. Khi Phi nghe được tin Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, cả người đều sững ra.
Anh ta căn bản không biết Thẩm Hạ Lan ra ngoài khi nào. Có điều Phi vẫn nhanh chóng điều tra được từ video của camera lúc đó. “Diệp tổng, tài xế gây tai nạn nhìn không rõ mặt, xe gây tai nạn là xe biển giả, không tra được thông tin cụ thể. Diệp tổng, đây không phải là một chuyện ngoài ý muốn, đây khả năng là một vụ mưu sát!”
Lời của Phi khiến mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng nheo lại. Là ai? Ai mượn gan trời hả, vậy mà dám ngang nhiên nhằm vào Thẩm Hạ Lan như vậy? “Tra cho tôi! Mặc kệ là tiêu tốn bao nhiêu sức người sức của tôi đều phải biết người đó là ai!”
Phi đi điều tra, Diệp Ân Tuấn đứng canh ở cửa phòng phẫu thuật, lồng ngực khó chịu đến ngạt thở. Tiêu Niệm Vi cố gắng hết sức cấp cứu cho Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta không thể lấy cánh tay trên bụng cô ra được. Đây là chấp niệm của một người mẹ.
Có lẽ khoảnh khắc bị tông bay ra ngoài, Thẩm Hạ Lan biết con của mình không có duyên đến thế giới này, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức bảo vệ đứa bé.
Lúc này, đôi mắt của Tiểu Niệm Vi đột nhiên có chút ươn ướt.
"Hạ Lan, buông tay ra thì tôi mới có thể cứu cô được, mới có thể khiến đứa bé yên nghỉ." Giọng của Tiểu Niệm Vi không lớn, cô ta thì thầm vào tai Thẩm Hạ Lan, cô ta biết Thẩm Hạ Lan sẽ nghe thấy. Quả nhiên, từ trong khóe mắt Thẩm Hạ Lan chảy ra một hàng nước mắt, sức lực ở cánh tay cũng nới lỏng ra. Trong lòng Tiêu Niệm Vi cũng rất khó chịu.
Cô ta đã từng làm vô số ca phẫu thuật, nhưng thành thật mà nói cô ta chưa từng tiếp nhận một ca phẫu thuật như vậy. Nếu đối phương không phải là Thẩm Hạ Lan thì có lẽ cô ta sẽ không nhận một ca phẫu thuật như vậy rồi.
Thật sự quá đau lòng.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang hôn mê, Tiêu Niệm Vi bắt đầu phẫu thuật. Ca phẫu thuật kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Khi Thẩm Hạ Lan được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Ân Tuấn có chút đứng không vững.
"Sao rồi?"
"Người thì không sao những đứa bé đã mất rồi."
Giọng của Tiểu Niệm Vi không lớn, nhưng lọt vào trong tai Diệp Ân Tuấn như sấm sét giữa trời quang, cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng bây giờ anh vẫn không thể chịu nổi.
"Trước hết cứ giấu cô ấy đã, tôi sợ cô ấy không chịu nổi." Khi Diệp Ân Tuấn nói câu này, giọng anh đã khàn đi. Tiểu Niệm Vi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Giữa hai người rốt cuộc đã có hiểu lầm gì? Anh không thể cho Hạ Lan biết sao?" "Không thể!" "Tại sao?" "Có thể nói tại sao thì tôi đã nói từ lâu rồi." Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tiêu Niệm Vi thật muốn đánh người.