Vừa dứt lời, Diệp Minh Triết bỗng sững người.
“Vừa rồi khi Trương Linh ở đây ba sao...”
“Bà ta tính là cái thứ gì chứ? Ba còn phải báo cáo hành tung của chúng ta cho bà ta sao?”
Dáng vẻ bá đạo đó của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn lộ ra, lập tức khiến Diệp Minh Triết có hơi sốc.
Đây là lão Diệp sao?
Lão Diệp lạnh như băng sương, bụng dạ đen tối đó sao?
Như nhận ra Diệp Minh Triết đang suy nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn vươn ngón tay ra, búng vào trán của cậu bé, nói: "Bất kể ba trở thành cái gì, ba đều là ba của con.”
Diệp Minh Triết xoa xoa trán, có chút phiền muộn nói: "Tại sao không thể thay đổi thói quen nói chuyện với trán người ta thế hả?”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên, đôi mắt cười khiến cả người có cảm giác như ấm áp hơn.
"Mẹ đâu?"
Diệp Minh Triết có chút lo lắng hỏi.
Diệp Ân Tuấn liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thấp giọng nói: "Cô ấy là vợ ba, ba còn có thể làm gì cô ấy?"
Nhưng cảnh tượng Thẩm Hạ Lan gần như bị mình bóp cổ đến chết khi cô mới bước vào nhà không khỏi hiện lên trong đầu.
Diệp Ân Tuấn không khỏi quay đầu, tránh đi ánh mắt Diệp Minh Triết, ít nhiều có chút chột dạ.
Diệp Minh Triết không nhận thấy sự kỳ lạ của Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm: “Vậy thì chưa chắc, ai biết ba có làm gì mẹ không.”
"Im miệng!"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cau mày, cái sự uy áp không dễ khiêu khích đó, khiến Diệp Minh Triết khẽ sững sờ.
"Lão Diệp, con không thích ba hiện tại chút nào.”
Diệp Minh Triết nói thẳng, không sợ chọc giận Diệp Ân Tuấn chút nào.
Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ.
"Con nói gì?"
"Con nói, con không thích bộ dạng của ba bây giờ. Cảm giác ba bây giờ thật xa lạ. Cao cao tại thượng như vậy, mang theo một tia tà mị và quái dị không thể tả, tóm lại là quá khác với ba trước đây của con, con không thích ba như vậy.”
Diệp Minh Triết không hèn mọn cũng không kiêu ngạo, cũng không sợ hãi mà nhìn Diệp Ân Tuấn nói.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững sờ.
Không thích?
Bản thân trước đây của mình như thế nào?
Ẩn nhẫn, thờ ơ, chán chường, phúc hắc.
Chắc đây là những từ dùng để thay thế anh rồi.
Nhưng anh bây giờ có gì khác biệt chứ?
Chỉ là không muốn ẩn nhẫn quá nhiều mà thôi.
Lồng ngực anh lúc nào cũng đầy cảm giác thù địch, khiến anh không xua tan được, dường như mọi thứ đều khiến anh cảm thấy cáu kỉnh, muốn nổi giận, muốn đánh nhau, muốn ... giết chóc!