Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê, sau đó ra khỏi cửa.
Lưu Nghệ nhìn thấy bọn họ leo lên xe, thấp giọng nói: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đó luôn?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê vô cùng yên tĩnh dựa ở trên người của Thẩm Hạ Lan, cô bé lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Trước kia Diệp Nghê Nghê rất thích nói chuyện, bây giờ lại như thế này, càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng hơn nữa.
“Một lát sau khi đến nơi thì cô đi vào trong nói chuyện với cô ta trước đi, cô hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi hiểu rồi.”
Lưu Nghệ là một người thông minh, có thể nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Nghê Nghê từ trong mắt của Thẩm Hạ Lan.
Chắc chắn là đứa nhỏ này đã bị hù dọa rồi.
Có thể ra tay với một đứa nhỏ nhỏ như thế, hiện tại Trương Nhu có kết cục này cũng không oan uổng.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa nhà của Trương Nhu.
Ở đây bị người ta đổ sơn, thậm chí ngay cả rau với trứng gà cũng bị ném vào cửa, mùi vị có chút khó ngửi.
Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lông mày.
Cô cũng không thể để con gái của mình bước vào trong một nơi có hoàn cảnh như thế.
“Tôi với Nghê Nghê qua quán cà phê kế bên đợi hai người.”
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê bước xuống xe.
Nhưng mà Diệp Nghê Nghê lại dừng trước cửa quán KFC.
“Mẹ ơi, con không muốn uống cà phê, con muốn ăn KFC.”
Ánh mắt cầu xin của Diệp Nghê Nghê làm cho Thẩm Hạ Lan không thể từ chối.
“Không thể ăn nhiều.”
“Con đảm bảo.”
Trên mặt của Diệp Nghê Nghê lập tức xuất hiện nụ cười.
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô bé, nói: “Đi thôi, một lát nữa mẹ phải gửi tin nhắn cho dì Lưu Nghệ, nói với cô ấy là chúng ta ở đây.”
“Mẹ là tốt nhất!”
Diệp Nghê Nghê không áp lực chút nào mà nịnh nọt một câu.
Thẩm Hạ Lan cưng chiều lắc đầu.
“Lúc ba con không có ở đây thì mẹ là người tốt nhất, lúc mà có ba con ở đây thì mẹ chỉ có thể được xếp ở bên cạnh thôi có đúng không?”
“Làm gì có, lúc nào mẹ cũng tốt nhất.”
Chỉ cần có ăn, đảm bảo là Diệp Nghê Nghê sẽ nói ra những lời mà Thẩm Hạ Lan đặc biệt thích nghe.
“Đứa nhỏ lanh lợi này.”
Cô nắm tay Diệp Nghê Nghê đi vào trong KFC.
“Xin chào, xin hỏi quý khách cần dùng gì?”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Thẩm Hạ Lan lập tức giật mình.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Hiền Trang đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thẩm Hạ Lan?”
Thẩm Hạ Lan lập tức muốn cười.
Thế giới này thật là nhỏ.
“Tôi gọi đồ ăn, có thể chứ?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt.
Từ Hiền Trang vội vàng lấy lại tinh thần.
“À, có thể có thể.”
Nói xong, cô ta đưa thực đơn cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa cho Diệp Nghê Nghê.
“Nhớ là không thể gọi quá nhiều.”
“Vậy con có thể muốn một combo được không mẹ ơi.” Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt cầu xin.