Cậu bé gật đầu nói: “Được.”
“Ngoan.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa tay vuốt ve đầu của Diệp Minh Triết, khiến Diệp Minh Triết lườm cho.
“Đừng xoa tóc của con.”
“Lúc mẹ con xoa con sao không phản kháng?”
Diệp Minh Triết hờ hững liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Mẹ con mang thai mười tháng mới sinh ra con, cái mạng này của con đều là mẹ cho, ba có thể so được chuyện này với mẹ sao?”
Diệp Ân Tuấn bỗng bị nghẹn.
“Không có ba gieo giống, con cũng không thành một con người được.”
Anh thấp giọng phản bác.
Diệp Minh Triết hừ lạnh một tiếng: “Đừng quá xem trọng giống của mình. Không có giống của ba, mẹ vẫn sẽ mang thai, nhưng không có bụng của mẹ, ba chỉ có giống thì có tác dụng gì chứ?”
Nói xong, Diệp Minh Triết rất rầu rĩ đứng dậy rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình Diệp Ân Tuấn ở trong thư phòng ngơ ngác.
Cái thằng nhóc thối này thật sự là giống của anh sao?
Anh lắc đầu, sau đó cũng ra khỏi thư phòng.
Sau khi ra phòng khách thì nói chuyện đến trường đua ngựa cho Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh, Diệp Nghê Nghê rất là phấn khích, Diệp Tranh lại có hơi nhíu mày.
Sách y này còn chưa đọc hết.
“Anh Tranh, anh đi cùng em đi.”
Diệp Nghê Nghê lay lay cánh tay của Diệp Tranh, bộ dạng làm nũng đó khiến Diệp Tranh căn bản không thể từ chối.
“Được.”
Cậu bé mỉm cười, sau đó gập sách lại.
Thẩm Hạ Lan sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì xuống lầu, phát hiện đồ đạc của tụi nhỏ sớm đã thu dọn xong, Diệp Minh Triết hai tay đút trong túi quần, nhìn dáng vẻ cực kỳ phấn khích của Diệp Nghê Nghê, không khỏi nói: “Khi đến trường đua ngựa thì tìm một con ngựa nhỏ một chút, kẻo ngã.”
“Em biết rồi, quỷ dài dòng.”
Diệp Nghê Nghê lè lưỡi với Diệp Minh Triết, rồi làm một mặt quỷ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy một nhà mấy người ở bên nhau thật sự quá hạnh phúc.
“Đợi qua tết, chúng ta dành ít thời gian cùng nhau du xuân thì sao hả?”
Đề nghị của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Minh Triết khựng lại, Diệp Tranh cũng có hơi do dự.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn bọn chúng, vội nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, có phải không? Diệp Minh Triết? Diệp Tranh?”
Bị ba điểm danh rồi, hai đứa trẻ chỉ có thể gật đầu.
Thẩm Hạ Lan vui sướng không thôi.
“Mẹ, mang quần áo cưỡi ngựa cho con rồi chứ?”
Lời của Diệp Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.
“Mang rồi.”
“Là màu đỏ mà con thích sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Diệp Nghê Nghê hôn một cái vào mặt của Thẩm Hạ Lan.
Một nhà nằm người lục đục đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lái một chiếc xe bảo mẫu ra ngoài, bọn trẻ vui vẻ lên xe, điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại đổ chuông.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.
“Đừng quản điện thoại nữa, lên xe trước đi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn quanh quẩn ở bên tai Thẩm Hạ Lan.