CHƯƠNG 394: ĐỦ HAI MƯƠI BỐN TỶ
“Diệp Ân Tuấn, cậu thành ra cái dạng gì vậy hả?”
Hoắc Chấn Đình bước lên kéo cánh tay của Diệp Ân Tuấn lại, kéo anh xuống phía dưới.
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Hoắc Chấn Đình, chẳng thèm để ý mà nói: “Anh Hoắc, không phải là anh ra nước ngoài rồi à? Trở về từ lúc nào vậy?”
“Cậu còn biết đâu ra nước ngoài nữa, vậy mà còn tưởng là cậu chỉ lo biết bài bạc mà không biết cái gì hết, bây giờ đã đến lúc nào rồi mà cậu còn có tâm tư ở đây chơi cái này?”
“Vậy tôi nên chơi cái gì đây, chơi gái à?”
Diệp Ân Tuấn càng nói càng thái quá.
Hoắc Chấn Đình thật sự hận không thể đánh anh một phát chết luôn.
“Cậu đi ra đây cho tôi.”
Anh ta không thể chịu đựng được bầu không khí chướng mắt như thế này.
Lần này Diệp Ân Tuấn cũng không vùng vẫy gì hết, mặc cho Hoắc Chấn Đình túm anh đi ra ngoài.
Tống Đình chỉ đi theo, cũng không ra tay, biết là Hoắc Chấn Đình sẽ không thực sự làm gì Diệp Ân Tuấn.
Ra khỏi sòng bạc, không khí ở bên ngoài tốt hơn một chút.
Hoắc Chấn Đình trực tiếp đi đến một nơi vắng vẻ với Diệp Ân Tuấn.
Anh ta đưa cho Diệp Ân Tuấn một điếu thuốc lại bị Diệp Ân Tuấn từ chối.
“Có câu nói gọi là một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, anh không biết Dư Khinh Hồng nhà các anh tính kế tôi như thế nào? Chính là đưa cho tôi một điếu thuốc, cô ta lợi dụng người anh em tốt nhất của tôi đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi vừa mở mắt ra liền nằm cùng một chỗ với cô ta, anh nói xem hiện tại tôi có dám tùy tiện hút thuốc của người khác cho lúc còn ở bên ngoài không hả? Đặc biệt là người của nhà họ Hoắc các người cho tôi, tôi sẽ không dám nhận.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn có mang theo gai, Hoắc Chấn Đình cũng cảm thấy mặt mũi không còn ánh sáng.
Anh ta bực bội lấy điếu thuốc lại.
“Tôi không biết là bà cụ nhà chúng tôi tại sao lại có thể hồ đồ đến cái dạng đó, chờ đến lúc tôi trở lại, Dư Khinh Hồng đã bước vào nhà họ Hoắc rồi.”
“Đúng vậy đó, đường đường là cháu gái ruột mà lại không cần, cứ nhất định phải tìm một người có tâm địa bất chính trở về làm cháu gái, mắt nhìn của bà cụ nhà các người cũng hay quá nhỉ.”
Diệp Ân Tuấn âm dương quái khi nói.
Hoắc Chấn Đình nhìn anh một cái, có chút bất lực mà nói: “Tôi biết là trong lòng của cậu có lửa giận, tôi cũng không biết chuyện này rõ ràng cho lắm, nhưng mà rốt cuộc là Hạ Lan đã xảy ra chuyện gì? Những tin tức với ảnh chụp đó là có chuyện gì xảy ra? Hiện tại con bé đang ở đâu? Tôi thấy đơn thỏa thuận ly hôn mà con bé gửi tới, chẳng lẽ là cậu thật sự muốn ly hôn với con bé?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Hoắc Chấn Đình thật lòng lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà anh vẫn không thể qua được cửa ải ở trong lòng.
Anh lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói là bà cụ nhà các người muốn tôi phụ trách với Dư Khinh Hồng, đúng lúc tôi với Thẩm Hạ Lan ly hôn với nhau, cưới Dư Khinh Hồng nhà các người, không phải là tốt hơn à?”
“Diệp Ân Tuấn, cậu nói cái gì đó hả? Tôi nói cho cậu biết nếu như cậu dám li hôn với Hạ Lan, cậu không xong với tôi đâu.”
“Ôi, bản lĩnh của anh đối với tôi cũng lớn quá đó nhỉ, có bản lĩnh thì anh ra mặt với bà cụ nhà anh đi. Nếu như không có bà ta giúp đỡ sau lưng Dư Khinh Hồng, tôi với Thẩm Hạ Lan có thể sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay? Anh hỏi tôi Thẩm Hạ Lan đâu rồi, tôi còn không biết nữa, chuyện này vừa mới xuất hiện thì cô ấy đã đi ra khỏi nhà, tôi đã tìm khắp Hải Thành này rồi nhưng mà vẫn không tìm được cô ấy, cô ấy không nói một chữ nào hết, trực tiếp gửi cho tôi một đơn thỏa thuận ly hôn, anh kêu tôi phải làm sao bây giờ đây? nhà họ Hoắc các người đúng là có thủ đoạn thật chứ, đau lòng người ngoài nhưng lại đả kích người nhà của mình như vậy, hiếm thấy trên đời lắm. Nếu như anh Hoắc có thời gian rảnh rỗi thì đi về nhà mà quản bà cụ nhà các người đi, về phần tôi muốn làm như thế nào, tôi muốn sống như thế nào, tôi không cần anh Hoắc phải quan tâm đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì quay người rời đi.
Hoắc Chấn Đình lại trực tiếp ngơ ngẩn cả người.
“Chờ đã, cậu nói Hạ Lan mất tích rồi?”
“Đúng vậy.”
“Cậu đã tìm khắp Hải Thành rồi mà vẫn không tìm được?”
“Đúng.”
“Cậu nói là chuyện này có liên quan đến nhà họ Hoắc chúng tôi?”
“Tôi đoán thôi, anh có thể đi chứng thực nó mà, nhưng mà tôi lười phải xác nhận, nước nhà họ Hoắc các người quá sâu, tôi sợ mình bị chết đuối.”
Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này liền đi ngay, không tiếp tục nói nhiều thêm một chữ với Hoắc Chấn Đình.
Một mình Hoắc Chấn Đình ngồi ở chỗ đó, mặc cho gió lạnh thổi phần phật vào gương mặt của anh ta.
Nếu như những gì Diệp Ân Tuấn nói đều là thật, có phải anh ta nên quản lý nhà họ Hoắc lại hay không?
Hoặc là nói tất cả những thứ này có liên quan đến Dư Khinh Hồng?
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt của Hoắc Chấn Đình đột nhiên nặng hơn mấy phần.
Lúc Diệp Ân Tuấn trở về, Tống Đình vội vàng hỏi: “Sếp Diệp, anh không nói gì với anh Hoắc đó chứ?”
“Nói cái gì, có cái gì để nói đâu?”
Diệp Ân Tuấn duỗi lưng một cái rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đến sòng bài khác xem một chút đi.”
Sắc mặt của Tống Đình lập tức chìm nghiểm.
“Sếp Diệp, mấy ngày nay chúng ta đã đổ vào đó hết sáu mươi tỷ rồi, cái này đều là tiền hết đó, mặc dù nói là anh kiếm tiền dễ dàng, nhưng mà cũng không chịu đựng được đi chơi như vậy đâu, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là anh muốn làm cái gì không, số tiền bị thua thiệt làm cho tôi cảm thấy đau lòng lắm.”
Lúc đầu Tống Đình không có ý định nói, cho dù Diệp Ân Tuấn có làm cái gì thì luôn có tính toán, nhưng mà bây giờ xem ra nếu anh ta không kêu dừng, anh ta thực sự sợ là Diệp Ân Tuấn sẽ làm gia nghiệp sụp đổ mất.
Chẳng lẽ lời đồn ở bên ngoài là thật?
Diệp Ân Tuấn bị kích thích, hiện tại vò mẻ không sợ rơi?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ như thần giữ của của Tống Đình, anh không thể nhịn cười được.
“Mới có hơn sáu mươi tỷ thôi, cậu nhìn cậu đi có đến mức đó à? Trước kia lúc đầu tư mạo hiểm còn bỏ ra sáu trăm tỷ, cũng không nhìn thấy cậu như thế này.”
“Cái đó không giống, lúc đầu tư mạo hiểm thì là chúng ta đầu tư, hơn nữa dựa vào đầu óc kinh doanh của anh đương nhiên sẽ không bị lỗ, hiện tại bây giờ là anh đang ném tiền vào bên trong.”
“Đau lòng à?”
Diệp Ân Tuấn nói cứ như tiền bị thua không phải là của anh vậy đó.
Tống Đình khóc không ra nước mắt.
“Sếp Diệp, anh có biết hay không, hơn sáu mươi tỷ này đủ để người bình thường sống hết cả đời đó, hơn nữa trước kia anh cũng đâu có phá của như vậy đâu, hiện tại người ở Hải Thành đều gọi anh là cái gì anh có biết không?”
“Gọi tôi là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn có chút tò mò.
“Nói anh là thằng nhóc rãi tiền.”
“Ôi cái tên này còn dễ nghe đó chứ.”
“Sếp Diệp.”
Tống Đình không biết làm sao.
Thấy anh ta như thế này, Diệp Ân Tuấn không thể nhịn cười được.
“Người nào biết thì biết cậu là trợ lý của tôi, người nào mà không biết, nhìn dáng vẻ nhức cả chứng của cậu còn tưởng rằng cậu là vợ của tôi đó.”
“Sếp Diệp của tôi ơi, đến lúc nào rồi mà anh còn có thể nói đùa như vậy được chứ, anh cứ nói đi, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, lúc nào mới chịu dừng lại, anh dự định thua bao nhiêu tiền nữa?”
Hiện tại Tống Đình cũng không quan tâm Diệp Ân Tuấn có vui hay là không, dứt khoát trực tiếp hỏi cho rõ ràng, cho dù Diệp Ân Tuấn có tức giận thì anh ta cũng không sợ
Diệp Ân Tuấn. Thấy một người bình thường như Tống Đình thật sự nổi giận rồi, lúc này mới ho khan một tiếng rồi nói: “Như thế này đi có được không? Ngày hôm nay tôi đảm bảo sẽ không thuatiền nữa, sẽ lấy lại vốn số tiền lúc trước đã thua, được chưa?”
“Sếp Diệp, điều mà tôi nói không phải là cái này.”
Tống Đình cảm thấy mình quả thật không có cách nào trao đổi với Diệp Ân Tuấn nữa, tại sao anh lại không hiểu ý của mình là cái gì vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn lại khoát tay nói: “Được được, tôi biết cậu có ý gì, tôi đảm bảo là ngày hôm nay sẽ để cậu ôm tiền đi ngủ.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Tống Đình thấy anh như thế này chỉ có thể đi theo, nhưng mà trong miệng vẫn còn đang lải nhải.
“Đến lúc anh ném hết gia sản rồi, tôi xem mợ chủ trở về sẽ làm gì anh, đến lúc đó nếu như mợ chủ kêu anh quỳ lên ván giặc đồ, thế thì tôi sẽ cung cấp sầu riêng hư.”
“Chà chà, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi, bây giờ cậu vẫn còn chưa cưới Lam Tử Thất đâu, vậy mà đã che chở như thế rồi, nếu như sau này cậu cưới Lam Tử Thất thế thì cậu tức giận khịt mũi giống y như là vợ à?”
Đối với lời này, Tống Đình hừ lạnh một tiếng, biểu thị sự bất mãn của mình, lại không có biện pháp giữ chặt bước chân của Diệp Ân Tuấn
Lúc Diệp Ân Tuấn đi vào trong sòng bạc hồng nhật, Tống Dật Hiên ngây ra một lúc.
Mặc dù biết là gần đây Diệp Ân Tuấn vẫn luôn ở trong sòng bạc, nhưng mà không ngờ đến là anh sẽ tới nơi này.
Tống Dật Hiên vội vàng chào đón.
“Ôi chao anh Diệp đó à, nghe nói là gần đây anh thua không ít, sao vậy, ngày hôm nay đến đây để chơi đùa hả?”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh một chút, cười lạnh nói: “Tôi nghe nói anh là cổ đông ở chỗ này?”
“Làm ăn nho nhỏ mà thôi, nếu như anh Diệp muốn quan tâm đương nhiên là tôi sẽ không từ chối.”
Tống Dật Hiên cũng nghe nói gần đây Diệp Ân Tuấn đánh bài thua hết tất cả, đúng là một thằng nhóc làm tán gia bại sản.
Không ngờ đến là ở trên thương trường Diệp Ân Tuấn đều thuận lợi mọi việc, nhưng mà ở trên sòng bạc lại thua thảm hại như thế.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Vậy thì cứ đến đi, ai đưa ai tiền vẫn còn chưa nói chắc được đâu.”
“Anh Diệp khách khí rồi.”
Tống Dật Hiên vội vàng cho người dẫn Diệp Ân Tuấn đi lên phòng đơn ở trên lầu hai.
Người giống như là Diệp Ân Tuấn, đương nhiên không thể ở đại sảnh được rồi.
“Stud, poker, mạt chượt, anh Diệp muốn chơi cái gì?”
“Anh am hiểu cái nào?”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt mở miệng nói.
Tống Dật Hiên ngây ra một lúc, nói: “Ngày hôm nay anh Diệp đến đây vì tôi đó à?”
“Sao vậy, không dám nhận hả?”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ là anh đã giết Tống Dật Hiên không còn một mảnh giáp.
Đương nhiên là Tống Dật Hiên cũng có thể cảm nhận được sát ý ở trên người của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà anh ta lại không hề sợ hãi chút nào.
Trên thương trường anh ta đấu không lại Diệp Ân Tuấn thì cũng thôi đi, nếu như ở trên sòng bạc mà mình còn thua nữa, thế thì anh ta cũng không cần phải gặp người khác. Huống hồ gì lúc trước Diệp Ân Tuấn toàn thua không, không phải sao?
“Dám chứ, anh Diệp đều đã lên tiếng rồi, tôi còn có thể nói cái gì được chứ. Tới đi, chỉ cần là nó được chơi trong sòng bài, tôi đều đón tiếp.”
Tống Dật Hiên cũng không phải là nói mạnh miệng, trong sòng bài này không có cái nào là anh ta chơi không được, mặc dù không thể nói là chơi mười lần thắng hết mười lần, nhưng mà cũng sẽ không thua quá thảm hại.
Chơi đánh bài với một cái tên tay thối giống như là Diệp Ân Tuấn, anh ta cũng không cần dùng hết toàn lực.
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn như thế này, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Sếp Diệp, anh kiềm chế một chút đi, ngày hôm nay chúng ta mang tiền không nhiều đâu.”
“Còn lại bao nhiêu?”
“Khoảng hai mươi bốn tỷ.”
Tống Đình nói như vậy là có ý muốn nhắc nhở Diệp Ân Tuấn đừng chơi quá lớn, dù sao thì bọn họ không thể trêu chọc vào nhà họ Tống được. Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại chẳng thèm để ý mà nói: “Hai mươi bốn tỷ đã đủ rồi, một lát nữa Sếp Diệp cậu sẽ để cậu mang theo ba mươi tỷ trở về nhà đi ngủ.”
Lời nói này làm cho Tống Dật Hiên muốn cười nhưng mà lại dừng lại.
“Không có gì đâu, Tống Đình à, cho dù Sếp Diệp nhà các anh thua không còn tiền nữa, không phải là còn có anh đó à? Dựa vào thân phận con riêng nhà họ Tống của anh, làm thế nào cũng có thể có được ba mươi tỷ mà.”
“Tống Dật Hiên, chuyện của hai chúng ta tốt nhất là cậu đừng lôi kéo Tống Đình vào, nếu không thì một lát nữa sẽ để cho cậu khóc đấy.”
Tống Đình vẫn còn chưa lên tiếng thì Diệp Ân Tuấn đã tức giận rồi.
Cái tên Tống Dật Hiên này giấu vợ của anh thì cũng không nói, bây giờ vừa mở miệng thì lại nói người anh em của anh là con riêng, anh ta cho rằng Diệp Ân Tuấn chết rồi đó à!
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đã mở miệng, đương nhiên cũng không nói nữa. Đối với Tống Dật Hiên mà nói, cho dù có nói cái gì thì Tống Đình đều là một sự tồn tại đả kích anh ta, anh cần gì phải nói cái khác.
Tống Dật Hiên thấy Diệp Ân Tuấn thật sự bị chọc giận rồi, cũng không muốn phải tranh chấp với Diệp Ân Tuấn ở đây, vội vàng dừng chủ đề này lại.
Hai người bước vào trò chơi đánh cược, một cuộc chiến không thấy khói lửa lập tức mở đầu.