Thẩm Hạ Lan lựa chọn từ bỏ.
“Dì cả, dì có thể điều tra được những chuyện này đã rất không dễ dàng rồi, vất vả cho dì quá.”
“Không cần đâu, chỉ cần có thể giúp cháu là được rồi, dì cũng có tư tâm mà, dì hi vọng sau khi bắt được Phương Nghị thì có thể thông qua ông ta để biết được Hoắc Chấn Ninh đang ở đâu.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan thấy xúc động.
Mẹ và ba của cô đã bỏ lỡ nhau cả một đời, Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh cũng bỏ lỡ nhau cả đời, cục diện sinh đôi như thế này là hạnh phúc hay là bất hạnh?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại cảm thấy trái tim nặng trịch, bị ép tới khó chịu.
“Cháu sẽ hỏi giúp cho dì, dì yên tâm đi.”
Thẩm Hạ Lan biết chú hai Hoắc chính là động lực sống duy nhất của Tiêu Nguyệt, nếu như không có chú hai Hoắc, có lẽ là Tiêu Nguyệt đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng đau lòng.
Con gái nhà họ Tiêu đều si tình như thế, đáng tiếc là không ai có kết thúc tốt đẹp. Cũng may là cô không nhìn nhầm người, đây chính là chỗ mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi nhất.
Cô không dám ở lại, sợ lại đối mặt với Tiêu Nguyệt như thế sẽ để cho mình bất giác nói rằng mình đã nhìn thấy hết tất cả.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy, thấp giọng nói: “Dì cả, thời gian không còn sớm nữa, dì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu sẽ điện thoại anh cả của cháu xem xem có thể biết được vị trí của Phương Nghị từ chỗ Dao Lạc không.”
“Được.”
Tiêu Nguyệt cũng không ngăn cản.
Thật sự là tối hôm nay tâm trạng của bà ta không tốt, nói thật là không có có tâm tư dư thừa để nói chuyện với Thẩm Hạ Lan, nếu như không phải đã chuẩn bị tin tức của Phương Nghị từ sớm, bà ta cũng không biết mình có thể khống chế được sát khí trong lòng mình không.
Sát khí của bà ta không phải là đối với Thẩm Hạ Lan, mà là đối với người đàn ông đó.
Đã nhiều năm như thế, vốn dĩ cho rằng những thứ mình làm cũng ra trò, lại không nghĩ tới tất cả ở trong mắt của người đàn ông kia chẳng qua chỉ là một tên hề.
Loại cảm giác này rất tồi tệ, cũng thật sự không tốt, làm cho bà ta như muốn nổi điên.
Sau khi tiễn Thẩm Hạ Lan ra ngoài, Tiêu Nguyệt liền đóng cửa phòng lại.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Thẩm Hạ Lan không biết là Tiêu Nguyệt sẽ làm cái gì, nhưng mà trong lòng vẫn rất khó chịu.
Cô trở về phòng ngủ.
Xung quanh đều đã yên tĩnh, trong phòng ngủ lại cực kỳ im lặng.
Bởi vì là phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, cho nên người bình thường không vào đây, Diệp Ân Tuấn cũng không cần phải đi vào mật thất, mà anh đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, lúc nghe thấy tiếng động Thẩm Hạ Lan trở về thì liền mở mắt ngồi dậy.
“Về rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ra được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất kém.
Sau khi phát hiện ra bí mật của Tiêu Nguyệt trong lúc vô tình, Thẩm Hạ Lan vẫn cứ luôn ở trạng thái này.
Diệp Ân Tuấn đau lòng thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Đừng có buồn nữa, mỗi người đều có con đường mà mình phải đi, mỗi người cũng phải có số phận trong cuộc sống của mình, những chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân của bà ấy mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan hiểu chứ, nhưng mà trong lòng lại không dễ chịu.
Cô đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, ôm cánh tay Diệp Ân Tuấn trong ngực mình, lúc này mới cảm thấy nỗi bất an và ngột ngạt mới giảm đi một chút.
Đối với hành động của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn dung túng cưng chiều.
“Đừng có suy nghĩ nữa, thời gian không còn sớm nữa, không bằng nghỉ ngơi một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, thuật lại những gì mà Tiêu Nguyệt nói về Hàn Khiếu cho anh.
Vốn dĩ cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ kinh ngạc, lại không nghĩ tới Diệp Ân Tuấn rất bình tĩnh, ngược lại là Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngạc nhiên.
“Anh không cảm thấy kinh ngạc hả? Hàn Khiếu lại là thân vương của nước T.”
“Anh biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ tới trước khi đi Diệp Ân Tuấn có liên lạc với Thanh Loan.
“Thanh Loan nhắn lại hả?”
“Đúng rồi.”