Khương Hiểu không kịp hét lên, bước lên một bước ôm lấy Lam Thần.
“Phốc" một tiếng, âm thanh viên đạn xuyên qua thân thể vang lên bên tai Lam Thần.
Anh ta nhìn thấy Khương Hiểu cười trước mặt anh ta rồi từ từ ngã xuống..
“Khương Hiểu!"
Lam Thần chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị người nào đó nắm chặt, đau muốn chết đi được.
Anh ta ôm Khương Hiểu thật chặt, đôi mắt ẩm ướt.
“Tại sao!”
Anh ta giống như là đang tự lẩm bẩm, lại giống như là không biết làm như thế nào.
Khương Hiểu nhìn người đàn ông tài hoa đẹp trai trước mắt, nhìn thấy đôi mắt của anh ta vì mình mà chứa nước mắt, không khỏi nặn ra nụ cười.
Đủ rồi!
Như thế là đủ rồi!
Khương Hiểu không kịp nói gì liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Ân Tuấn đã sớm chuẩn bị, lại không ngờ tới người của Vu Phong lại dám ra tay ở bên phía ông cụ Tiêu, lập tức vung tay lên, liền có người nhà họ Diệp đuổi theo.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi!”
Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Khương Hiểu, đôi mắt cũng có hơi ẩm ướt.
Cô gái này!
Cô biết tình cảm của Khương Hiểu đối với Lam Thần, chỉ mong lần này Khương Hiểu không có chuyện, chỉ mong lần này Lam Thần sẽ thương yêu Khương Hiểu, sẽ thấy rõ tấm lòng của cô ấy.
Lam Thần không yêu Khương Hiểu hả?
Không!
Anh ta có yêu.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt lúc này của anh ta.
Tình cảm của Lam Thần vẫn luôn kiềm chế.
Bởi vì thân phận của mình, bởi vì giá trị y học mà từ nhỏ đến lớn anh ta quá hướng nội, nếu như nói Phương Đình là ánh nắng của Lam Thần, vậy thì sau khi Phương Đình chết đi, Khương Hiểu chính là không khí của Lam Thần.
Ánh nắng tươi sáng, mặc kệ bạn có đồng ý hay không, mỗi ngày mở to mắt ra, ánh nắng đều sẽ chiếu những tia sáng ấm áp trên người bạn, như thế này làm cho người bị vùi trong âm u như là Lam Thần cảm thấy ấm áp và chờ mong.
Nhưng mà Khương Hiểu giống như là không khí, vô thanh vô thức thẩm thấu vào sinh mạng của Lam Thần. Bình thường không cảm thấy gì hết, cảm thấy có người này cũng được, không có cũng không sao, nhưng mà một khi không khí bị tách ra, Lam Thần mới cảm thấy cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy.
Diệp Ân Tuấn không cho phép Thẩm Hạ Lan đi theo.
“Hôm nay là ngày kết hôn của Tống Dật Hiên, em không thể đi được, tin tưởng anh, Khương Hiểu sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn có cách, thậm chí còn xử lý tốt, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.
Một bàn tay nhỏ nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ ơi, chị Khương Hiểu không có sao đâu, mặc dù đạn bắn xuyên qua vai của chị ấy, nhưng mà may mắn là vết thương không đụng đến động mạch chủ, chúng ta quen biết với rất nhiều bác sĩ, chỉ cần có thể cứu chữa kịp thời thì sẽ không có chuyện gì.”