Diệp Ân Tuấn ngược lại không nói gì, tìm quần áo cho Thẩm Hạ Lan thay.
Nhìn Diệp Ân Tuấn cưng chiều mình như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi thương cảm mà ôm lấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ân Tuấn, chúng ta sẽ tốt thôi đúng không? Sẽ không để lại tiếc nuối giống như ba mẹ em đâu nhỉ.”
“Ừ, sẽ không. Kiếp này mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cần em.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng đủ khiến Thẩm Hạ Lan nghe rõ ràng, vì nghe rõ ràng, Thẩm Hạ Lan mới càng cảm động.
Cô dán vào lưng của Diệp Ân Tuấn, hốc mắt có hơi ươn ướt.
“Em cũng chỉ cần anh.”
“Đồ ngốc.”
Diệp Ân Tuấn vỗ tay cô, kéo cô vào trong lòng, sau đó đặt một nụ hôn trên trán cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, em muốn làm gì, anh đều đứng ở bên cạnh em, người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn anh có quyền tùy hứng.”
“Anh sẽ chiều hư em.”
Thẩm Hạ Lan nũng nịu.
Diệp Ân Tuấn lại vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt rồi, chiều hư em, người khác không dám nhớ nhung nữa, em cả đời sẽ chỉ có thể ở bên cạnh anh.”
“Gian trá.”
Thẩm Hạ Lan tuy nói như vậy, có điều khóe miệng lại cong lên nở nụ cười, nhìn trông rất xinh đẹp.
Khi hai người rời khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách, Hoắc Chấn Đình cũng ở phòng khách.
Có thể thấy vừa rồi anh ta vào phòng ngủ chỉ là một cái cớ, không muốn đối mặt với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới là thật sự.
Hiện nay thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mặc quần áo muốn rời đi, Hoắc Chấn Đình có hơi khẩn trương.
“Hai đứa muốn đi đâu?”
“Ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình, tuy biết anh ta có vài lời không nói, nhưng quan tâm cô vẫn là thật.
Người thân cô để tâm không nhiều, cô không muốn có xung đột không vui với người thân.
Nếu Hoắc Chấn Đình đã không muốn nói, có vài chuyện cô rồi sẽ biết, không nhất định cứ phải biết từ trong miệng của Hoắc Chấn Đình.
Chỉ cần biết Hoắc Chấn Đình là quan tâm cô, không có lòng hại cô là được.
Nghĩ thông điều này, nụ cười của Thẩm Hạ Lan rất chân thành.
Cô đi tới, khuỵu xuống ở trước mặt Hoắc Chấn Đình, kéo tấm thảm mỏng đắp trên chân của Hoắc Chấn Đình, thấp giọng nói: “Chú út, bây giờ là mùa đông, chân của chú cần phải giữ ấm, không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi. Có vài chuyện chú không thể thay đổi, nghĩ nhiều vô ích. Nhà họ Hoắc còn phải dựa vào chú chống đỡ. Ngộ nhỡ có một ngày cháu không lăn lộn được trên thương trường, chỉ mong có thể dựa vào chú nuôi cháu.”
Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ mỉm cười của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi khó chịu chua xót trong lòng.
“Chú biết cháu bây giờ rất muốn biết mọi chuyện, nhưng mà Hạ Lan, có vài chuyện cháu biết không nhất định là tốt. Tin chú út, chú út sẽ không hại cháu.”
“Cháu biết, cho nên cháu cũng không trách chú út. Mau đi ngủ đi, cháu và Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài trời lạnh.”