"Em thật sự là làm cái gì cũng không xong, ăn cái gì cũng không dư, thật lo lắng cho người đàn ông nào sau này dám lấy em.”
“Em không muốn gả cho người khác, em muốn ở nhà để anh nuôi, mệt chết anh. Ăn cho anh nghèo luôn! Hừ!”
Sự hùng hồn này của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến khóe miệng của Diệp Minh Triết có hơi giật giật.
Đây thật sự là phong cách của Diệp Nghê Nghê.
“Lên đi, anh cõng em.”
Diệp Minh Triết thở dài, nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của Diệp Nghê Nghê thì không khỏi nghĩ tới những ngày Diệp Nghê Nghê đã trải qua trong bệnh viện với bình oxy sau khi cô bé chào đời.
Trái tim của cậu bé hơi thắt lại, không khỏi khuỵu người ở trước mặt của Diệp Nghê Nghê.
Gương mặt nhăn nhó của Diệp Nghê Nghê lập tức giãn ra.
“Anh, anh thật tốt.”
Nói xong cô bé lập tức nhảy lên lưng của Diệp Minh Triết, hơn nữa còn ôm chặt cổ của cậu bé.
Diệp Minh Triết rất là nhẹ nhàng đứng dậy, cưng chiều nói: “Lúc này anh lại là anh trai tốt rồi sao?”
“Ừ.”
Diệp Nghê Nghê sao có thể không nghe ra ý mỉa mai của Diệp Minh Triết chứ? Có điều không sao cả, cô bé chỉ cần thoải mái bây giờ là được rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn tụi nhỏ vui đùa như vậy thì không khỏi cong môi.
“Mệt không? Lên đi, anh cõng em.”
Diệp Ân Tuấn giống như Diệp Minh Triết khuỵu người ở trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng đập rộn ràng.
Ký ức trước kia bỗng cuồn cuộn ở trong đầu.
Đây đã không phải là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cõng cô, nhưng cô vẫn sẽ kích động, sẽ vui sướng, loại cảm giác được người khác trân trọng thật tốt.
Thẩm Hạ Lan leo lên lưng của Diệp Ân Tuấn, hạnh phúc dựa vào vai của anh.
Đường núi còn rất xa, cũng có hơi gập ghềnh, nhưng bây giờ trong lòng mỗi người đều vui vẻ, hạnh phúc, Diệp Tranh liếc nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, khóe miệng cũng nở một nụ cười.
Nhiếp ảnh gia ở đằng sau nhanh chóng chụp lại một màn này, âm thanh tách tách vang vọng trong núi, vô cùng chói tai.
Mà bên Hạ Tử Thu cũng có tiến triển mới.
“Anh Thu, tra được rồi. Trương Tứ này thật sự là không đơn giản, nếu như không phải anh Thu tâm tư cẩn thận, chúng em có lẽ không tra được căn cơ thật sự của tên này.”
“Nói.”
Hạ Tử Thu cũng có chút phấn khích.
Thủ hạ vội nói: “Trương Tứ vốn không phải họ Trương, mà là họ Từ. Trước kia là ông chủ của một xưởng sản xuất đồ nội thất nhỏ ở Hải Thành, là bạn học của Tống Hải Đình, về sau không biết vì nguyên nhân gì kinh doanh thất bại, cùng Tống Hải Đình uống bữa rượu, có điều sau đó thì không thấy nữa.”
Lông mày của Hạ Tử Thu nhíu lại.
“Có chỗ kỳ lạ gì không?”