Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được lắm, tôi nói sao bây giờ cậu không còn quan tâm đến tôi như thế nữa, hoá ra là bên ngoài có người khác rồi. Uổng công con gái tôi vì cậu mà ngay cả mạng cũng không cần, nó chưa qua đời được một năm mà cậu đã tìm mối khác rồi?Lam Thần, có phải tiếp theo đây cậu đang nghĩ nên làm thế nào để giết tôi và lão Phương không? Hoặc là đuổi chúng tôi ra ngoài?” 

Giọng bà Phương đanh thép như vũ khí sắc bén đập vào kính, rất đinh tai nhức óc. Lam Thần chỉ hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Di, dì nghĩ nhiều rồi, cháu sẽ không yêu đương. Ngoài Đình Đình ra thì cháu không cần ai nữa." 

 "Đừng nói hay như vậy! Người phụ nữ vừa rồi tên là gì? Nói cho tôi biết, tôi đi xem cô ta có xinh hơn con gái tôi không? Nếu không thì sao có thể câu hồn của cậu đi rồi chứ?” 

Nghe thấy những lời của bà Phương, đôi mày của Lam Thần cau lại. "Dì, thật sự không có ai hết, dì nghe lầm rồi.” 

"Cậu đang trá hình nói tôi bị điếc sao? Lam Thần, cậu hiện tại bắt đầu ghét bỏ tôi rồi sao?"

"Không phải đâu dì, cháu không có ý đó!"

Lam Thần vừa định nói gì đó, thì bị bà Phương tát một cái.

"Tôi cho cậu giải thích rồi sao? Tôi cho cậu nói chuyện sao? Lam Thần, đừng tưởng rằng nhà họ Diệp chống lưng cho cậu, thì cậu thật sự coi mình bằng trời. Cái tát này của tôi là để nhắc nhở cậu, để cậu ý thức rõ được mình là cái thá gì. Cậu chẳng qua chỉ là một sản phẩm thí nghiệm mà lão Phương nghiên cứu ra thôi, một con quái vật mà thôi, cậu nhìn mắt cậu đi, nhìn tóc cậu đi, nhìn màu cậu đi, có chút nào giống người không? Loại như cậu đáng lẽ nên bị nhốt trong lồng, mỗi ngày rút máu ra nghiên cứu, còn có thể đem đến chút cống hiến cho xã hội. Kết quả thả cậu ra, cậu hại chết một Đình Đình còn chưa đủ, còn định tiếp tục hại người khác sao? Lam Thần, cậu là cái thái gi?" 

Sau khi bà Phương trút giận xong, nhổ một ngụm nước bọt vào Lam Thần, sau đó giận dữ bỏ đi. 

Loại mắng chửi này từ nhỏ đến lớn Lam Thần đã nghe nhiều rồi, tưởng mình sẽ tê dại, nhưng anh ta vẫn có chút thương tâm buồn bã. 

Hóa ra anh ta thực sự đã nghĩ quá nhiều. 

Có phải vì Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan dành cho anh ta quá nhiều sự tôn trọng, mới làm anh ta quên đi sự thật rằng anh ta vốn là một con quái vật không? Có phải vì mình quản lý Tân Ám Dạ, anh ta mới cảm thấy mình rất cần thiết không? 

Thật ra, trên đời này không có ai cần anh ta cả, đúng không? Ngoại trừ Phương Đình, không ai cần anh ta. 

Tuyết bay đầy trời, nhưng Lam Thần lại cảm thấy trái tim nguội lạnh rồi. 

Anh ta buồn vì Phương Đình không đưa anh ta đi cùng vào lúc đó, bây giờ để anh ta chỉ có một mình trong thế giới băng giá này, sống như một xác chết biết đi. 

Hoa tuyết nhanh chóng che phủ tóc anh ta, có một sợi tóc rũ xuống, đúng lúc chắn tầm nhìn của anh ta.... 

Tóc xanh lam....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK