Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà cụ này làm sao vậy không biết? Không phải đã nói với bà rồi sao? Mợ chủ nhà chúng tôi không tiếp khách!”

Khương Hiểu nhanh chóng che chắn Thẩm Hạ Lan ở phía sau, đối diện với bà cụ Đường ở phía trước, dáng vẻ gà mẹ che chở mẹ con này khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút cảm động.

Một khoảng thời gian không gặp, sắc mặt bà cụ Đường rất không tốt, có thể nhìn ra được gần đây bà ta sống không hề tốt.

Thẩm Hạ Lan kéo Khương Hiểu sang một bên, nhìn bà cụ trước mắt, cung kính gọi một tiếng: “Bà Đường, xin chào.”

“Tôi còn tưởng rằng cô không biết tôi nữa.”

Giọng điệu của bà cụ Đường không phải rất tốt.

Thẩm Hạ Lan chỉ cười, không nói gì. Thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, bà cụ Đường có chút tức giận.

“Thẩm Hạ Lan, năm năm nay, nhà họ Đường chúng tôi đối xử với cô không bạc bẽo nhỉ?”

“Rất tốt.”

Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến bà cụ Đường thấy được một chút hi vọng.

“Xem như cô còn có chút lương tâm. Năm năm nay, tuy nhà họ Đường không cho cô cơ hội gì quá tốt, nhưng cũng giúp cô nuôi dưỡng con cái, cũng chịu đựng mấy lời đồn đại và phỉ báng cho cô, thậm chí còn giúp đỡ khiến cô trở thành nhà thiết kế ô tô xuất sắc. Mọi thứ này đều là nhà họ Đường cho cô, nhưng sao bây giờ cô có thể để Diệp Ân Tuấn hủy hoại nhà họ Đường chứ? Một chút đường lui cũng không để lại là sao?”

Bà cụ Đường càng nói càng tức giận, giống như Thẩm Hạ Lan gánh vác tội ác không thể dung tha vậy.

Thẩm Hạ Lan không hề ngắt lời bà ta, đợi bà ta nói xong, Thẩm Hạ Lan mới thấp giọng hỏi: “Bà Đường, bà biết Đường Trình Siêu đã làm những điều gì với tôi không?”

Bà cụ Đường hơi ngơ ra, gương mặt già nua có chút nóng bừng.

“Hạ Lan à, Trình Siêu cháu cũng biết đó, là nó quá yêu cháu, nên mới…”

“Quá yêu tôi nên mới muốn giết tôi sao?”

Thẩm Hạ Lan hỏi một cách nhẹ nhàng, nhưng lại khiến bà cụ Đường không thể đáp lời.

“Nó chỉ nhất thời hồ đồ. Cháu cũng biết đó, năm năm nay nó có tâm tư gì với cháu, nhưng năm năm rồi, giày vò năm năm, hai đứa cũng không có kết quả, đứa bé này mới không cam lòng mà thôi.”

“Bà Đường, cháu trai nhà mấy người không cam lòng là có thể tùy tiện lấy mạng của người khác sao?”

Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không có chút cảm tình, bà cụ Đường càng cảm thấy xấu hổ hơn.

“Cháu xem thế này có được không? Đường Trình Siêu chết hay sống, nhà họ Đường sẽ không nói hai lời, chỉ cần cháu và Diệp Ân Tuấn thấy vui thì như nào cũng được, chỉ xin cháu nể tình năm năm nay bà đối xử với cháu không tệ, cháu cầu xin Diệp Ân Tuấn, bảo cậu ta giơ cao đánh khẽ với nhà họ Đường có được không?”

Lời của bà cụ Đường đã rất rõ ràng rồi, bà ta đã quyết định hi sinh Đường Trình Siêu để cứu vớt nhà họ Đường.

Cách làm như vậy, Thẩm Hạ Lan không biết nên thể hiện tâm trạng như thế nào. Nếu như là trước kia, có lẽ cô sẽ mềm lòng, nhưng từ sau khi thoát khỏi cái chết từ trong kho lạnh, thấy Diệp Ân Tuấn vì cô mà sợ hãi đến ba hồn bảy vía gần như không còn, Thẩm Hạ Lan đã quyết định sẽ không lương thiện với bất cứ người nào nữa.

“Bà Đường, tôi nhớ là Diệp Ân Tuấn đã từng cho nhà họ Đường cơ hội, tôi cũng nhớ là lúc rời đi từ Mỹ, Diệp Ân Tuấn từng nói, đó cũng xem như là sự báo đáp ơn chăm sóc của nhà họ Đường đối với tôi và đám trẻ, từ nay về sau hai bên không còn nợ nhau nữa. Nếu đã không còn nợ nần, Đường Trình Siêu lại làm ra chuyện như vậy với tôi, bà dựa vào đâu bảo tôi cầu xin Diệp Ân Tuấn lần nữa? Sự báo ơn và nhân từ của chúng tôi sẽ không bố thí cho những người đã khiến chúng tôi tổn thương hết lần này đến lần khác đâu. Nếu như là bà, bà sẽ làm vậy sao?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến bà cụ Đường không biết phải đáp lại thế nào, nhưng vẫn còn muốn cố gắng một phen nữa.

“Hạ Lan, bà biết chuyện này là Đường Trình Siêu làm sai, bà cũng từng nói rồi, nếu hai đứa giết nó mà có thể bỏ qua cho nhà họ Đường thì…”

“Trước khi chuyện này xảy ra, Đường Trình Siêu là đại diện của nhà họ Đường, là niềm kiêu ngạo của nhà họ Đường. Nếu mấy người vẫn luôn cảm thấy vinh dự vì Đường Trình Siêu, vậy không nên bỏ rơi anh ta vào lúc này, cũng phải đồng cam cộng khổ với nhau chứ? Nếu không, không phải đã tổn thương trái tim anh ta rồi sao? Còn về nhà họ Đường, xin lỗi, tôi bất lực.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì nhấc chân rời đi.

Sắc mặt bà cụ Đường liên tục thay đổi, lúc Thẩm Hạ Lan vào thang máy, chuẩn bị ấn nút đóng cửa lại, bà Đường đột nhiên bước chân vào trong, thấp giọng uy hiếp: “Nếu cô không bỏ qua cho nhà họ Đường, tôi cũng sẽ không để cô sống yên ổn đâu, cô có tin hay không?”

“Bà đang uy hiếp tôi sao?”

Thẩm Hạ Lan cười, tiện tay lấy điện thoại ra, chiếu một màn ban nãy.

Sắc mặt bà cụ Đường lập tức thay đổi.

“Cô, người phụ nữ như cô sao có thể xấu xa đến mức này?”

“Tôi chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi. Hết cách, dạng tiểu nhân như mấy người quá nhiều, tôi chỉ đề phòng mà thôi. Bà Đường, nếu bà còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ công khai đoạn clip này, đến lúc đó kết quả như thế nào thì tôi không biết đâu.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, liền bảo Khương Hiểu dìu bà cụ Đường ra ngoài rồi đóng cửa thang máy lại.

Bà cụ Đường tức giận, toàn thân run rẩy, không thể nào ngờ tới một cô gái yếu ớt, lương thiện như Thẩm Hạ Lan trước kia, giờ lại tuyệt tình đến mức khiến người khác khó mà chấp nhận.

“Thẩm Hạ Lan, cô đợi đó cho tôi!”

Bà cụ Đường hét lên, tiếc là Thẩm Hạ Lan đã không còn nghe thấy nữa.

Khương Hiểu biết được một số chuyện từ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan và bà cụ Đường, sau khi thang máy đóng lại thì cô nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng không hỏi gì cả, mà đắp chiếc chăn mỏng trong tay lên người Thẩm Hạ Lan.

“Không muốn hỏi gì?”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Khương Hiểu lắc đầu: “Tuy tôi rất tò mò, nhưng đây là chuyện của mợ chủ, không liên quan gì đến tôi, công việc của tôi là chăm sóc tốt cho cô, ngăn cản những người không có ý tốt tiếp cận cô, những chuyện khác không liên quan đến tôi.”

Thẩm Hạ Lan vô cùng hài lòng với đáp án này của Khương Hiểu.

Cô cười, thấp giọng nói: “Cô thích Lam Thần?”

Khương Hiểu lập tức ngơ ra, sắc mặt bất giác ửng đỏ.

“Không.”

“Đừng giấu tôi nữa, tôi cũng là phụ nữ, nhìn thấy được ánh mắt cô, lúc Lam Thần xuất hiện, mắt cô như phát sáng vậy. Sự nhỏ nhặt này tôi không nhìn nhầm đâu.”

Thẩm Hạ Lan trêu chọc Khương Hiểu đang hết sức xấu hổ.

“Mợ chủ, tôi…”

“Cho anh ta chút thời gian đi, Đình Đình vừa qua đời, hơn nữa lại còn chết thê thảm đến vậy, anh ta và Đình Đình là thanh mai trúc mã trưởng thành cùng nhau, nhất thời sẽ không thể bình tĩnh lại được đâu.”

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, nói một câu đại khái với Khương Hiểu.

Khương Hiểu đột nhiên có chút đau lòng cho Lam Thần.

“Mợ chủ, cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm bừa đâu.”

“Ừm, tôi tin cô.”

Thẩm Hạ Lan vỗ mu bàn tay Khương Hiểu.

Hai người vào thang máy rồi đi lên tầng thượng, nơi đó đã có trực thăng đợi sẵn rồi.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, liền vội tiến lên đón.

“Sao mà lâu vậy?”

“Không có gì cả, gặp được cố nhân, nói chuyện một lúc.”

“Ai?”

Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, không khỏi có chút đau lòng, buồn bã.

Trước kia sao cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng này của Diệp Ân Tuấn chứ? Thậm chí vì một người ngoài như Đường Trình Siêu, còn vô số lần khiến Diệp Ân Tuấn buồn bã, vô số lần khiến Diệp Ân Tuấn lo lắng, bây giờ người ở bên cạnh bảo vệ cô ngoài Diệp Ân Tuấn thì còn ai nữa?

Cô từng muốn bảo vệ Đường Trình Siêu, bây giờ người ta lại muốn cả mạng của cô!

Diệp Ân Tuấn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có chút dao động, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Không muốn nói thì đừng nói nữa, cũng không phải là anh rất muốn biết.”

“Diệp Ân Tuấn, tại sao lại đối xử tốt với em như thế?”

Thẩm Hạ Lan hỏi xong thì lập tức cảm thấy câu hỏi này của mình rất ngốc nghếch.

Quả nhiên, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đồ ngốc này, em là vợ của anh, anh không đối xử tốt với em thì với ai đây?”

“Vâng, là em ngốc. Chúng ta về nhà đi.”

Thẩm Hạ Lan chủ động nắm tay Diệp Ân Tuấn.

Cơ thể Diệp Ân Tuấn khẽ run rẩy, rồi lập tức vui vẻ bế Thẩm Hạ Lan lên máy bay.

Khương Hiểu nhìn hai bọn họ ngọt ngào như vậy, ấm áp như vậy, không khỏi có chút ngưỡng mộ, nếu cô cũng có thể tìm được một người chồng săn sóc như vậy thì tốt biết bao.

Trong đầu cô vô thức hiện lên bóng dáng của Lam Thần.

Đôi mắt lạnh lùng đó, vẻ mặt lạnh nhạt đó lập tức khiến Khương Hiểu bất giác rùng mình.

Thôi nào!

Khối băng kia mà trở nên dịu dàng thì e là thế giới này cũng sắp bị hủy diệt rồi.

Ý thức được mình đang nghĩ về điều gì, Khương Hiểu lập tức lắc đầu rồi đi theo hai người kia, sau khi lên máy bay mới phát hiện, Lam Thần cũng ở trên máy bay.

“Sao anh cũng ở đây?”

Lời của Khương Hiểu khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn còn có cả Lam Thần đều ngơ ra.

Thẩm Hạ Lan cười, kéo Diệp Ân Tuấn làm như không nhìn thấy.

Vẻ mặt của Lam Thần vẫn lạnh lùng như tảng băng, không nhìn Khương Hiểu lấy một cái, nói: “Có đi không? Không đi thì cút xuống dưới.”

Khương Hiểu tức giận nắm chặt hai tay, muốn tát cho anh ta một cái.

Ra vẻ gì chứ?

Cô cũng chẳng thiếu nợ anh ta.

Có điều Khương Hiểu vẫn nuốt cục tức này xuống, giận dữ bước qua người Lam Thần, không biết là cố ý hay vô ý, chân sau của cô giẫm mạnh lên bàn chân của Lam Thần.

Lam Thần không kêu lên tiếng nào, chỉ nhíu chặt mày lại, không khí xung quanh người cũng càng lạnh hơn.

Tâm trạng của Khương Hiểu chuyển biến tốt hơn, cô không thèm quan tâm tảng băng đó, huênh hoang bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

“Mợ chủ, tôi ngồi ở phía sau, có chuyện gì cứ gọi tôi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cong miệng cười, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Diệp Ân Tuấn nhìn hết mọi thứ vào trong mắt, thấp giọng nói: “Em định để Khương Hiểu ra tay với Lam Thần à?”

“Cứ yên lặng quan sát thôi, thứ gọi là tình cảm này cũng phải nhờ duyên phận.”

“Cũng phải.”

Hai người đan hai bàn tay ngồi cạnh nhau, quả là một cảnh tượng đẹp đẽ.

Lam Thần nhìn thấy góc mặt nghiêng của Thẩm Hạ Lan, lại như chợt nhìn thấy Phương Đình.

Ánh mắt anh ta trở nên có chút dịu dàng, có chút say đắm.

Khương Hiểu vẫn luôn nhìn Lam Thần, thấy anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt tình sâu nghĩa nặng, không khỏi có chút ghen tị và buồn bã.

Hóa ra tảng băng đó không phải lạnh lùng với tất cả mọi người!

Cô vội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ bản thân sẽ ghen tị đến mức mất đi lí trí, sau đó không lâu, máy bay cất cánh, cô lại bất giác quay đầu lại.

Lam Thần dưới tầm mắt, đẹp đến mức huyền ảo, đến mức khiến người ta động lòng, giống như thần tiên hạ phàm, lại tà mị giống như Santa nhập hồn.

Khương Hiểu cảm giác trái tim mình bất giác đập nhanh hơn.

Lam Thần cảm nhận được ánh mắt của Khương Hiểu, bất giác quay đầu lại, trừng mắt với cô.

Ánh mắt như lưỡi dao kia khiến Khương Hiểu sợ hãi, cô nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nhìn mọi thứ, khóe mắt cong cong, dựa vào cánh tay Diệp Ân Tuấn.

Không qua bao lâu đã đến Hải Thành, Thẩm Hạ Lan nhìn thành phố quen thuộc này nở nụ cười.

Trở về rồi!

Cô về nhà rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK