Nhưng mà không ngờ, Diệp Ân Tuấn lại phải đi sớm như vậy, không khỏi cảm thấy có chút bực bội.
Diệp Ân Tuấn cũng có chút ngại, nhưng mà nghĩ chuyện bên này, anh không nhịn được nói: "Vất vả cho anh rồi, nếu thật sự bận không tới được, có thể tìm người khác để giúp đỡ."
"Có thể tìm ai chứ?"
"Người của cậu Mặc.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu ngây cả người.
"Ai?"
"Mặc Trì. Trước kia cậu ta gọi điện thoại cho tôi, đã nói rồi, chúng ta có thể âm thầm làm việc cho cậu ta, có những chuyện cậu ta có thể xử lý.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không rõ ràng lắm, nhưng Hạ Tử Thu vẫn hiểu.
Động lòng hả?
Anh ta không biết, chỉ cảm thấy vị trí ở ngực hơi đau.
Bị trục xuất nhiều năm như vậy, đột nhiên tìm được tổ chức, hơn nữa rất có thể sẽ được công nhận, thậm chí hồ sơ tài liệu của mình cũng sẽ được mã hóa. Cảm giác này quen thuộc như thế, nhiệt huyết như thế, anh ta như thể lại nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của Cung Tuyết Dương.
Cô ấy dịu dàng nhìn anh ta nói: "Tử Thu, chào mừng về nhà."
Con ngươi của Hạ Tử Thu đột nhiên có chút ẩm ướt.
Anh ta kéo mạnh chăn che mặt của mình, bức bách nói: "Tôi sẽ suy nghĩ, anh đi đường bình an, tôi không tiễn anh được."
"Dưỡng thương cho tốt, lúc nào kết hôn thì gửi tin nhắn cho tôi, xa thế nào tôi cũng về ngay."
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng Hạ Tử Thu rất khó chịu, cũng không miễn cưỡng anh ta nữa, vỗ bả vai của anh ta, sau đó nhấc chân đi.
Thẩm Hạ Lan từ đầu đến cuối cũng không nói gì, nhưng sau khi cùng Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng bệnh, khẽ nói: "Tử Thu hình như rất kích động."
"Ừm, nói thế nào thì mấy năm nay anh ấy cũng muốn đi thăm Cung Tuyết Dương, tiếc là vẫn không có tư cách, bây giờ chỉ cần anh ấy đồng ý, thói quen sinh hoạt sau này sẽ không thay đổi, nhưng anh ấy sẽ có tư cách, cũng có thân phận đến nghĩa trang liệt sĩ viếng Cung Tuyết Dương, như vậy đối với anh ấy là cơ hội rất khó có được."
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
Bây giờ anh có thể nắm tay Thẩm Hạ Lan, đó chính là hạnh phúc. So với Hạ Tử Thu, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình phải nắm chắc chắn hạnh phúc này, nhất định không thể để nó bay đi.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được lực của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không lên tiếng, cứ để mặc cho anh nắm như thế.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút muốn về Tứ Hợp viện nhìn một cái nữa.
"Chúng ta về Tứ hợp viện xem thử đi, em vẫn rất thích nơi đó."
"Được."
Đối với yêu cầu của vợ, Diệp Ân Tuấn đương nhiên là sẽ không từ chối.
Khi hai người nắm tay về đến Tứ hợp viện, tiếng violin du dương vang lên bên tai, Thẩm Hạ Lan bất giác dừng bước.