“Đừng nói nhảm nữa, có nhiệm vụ giao cho anh.”
“Vâng.”
Hạ Tử Thu lập tức thu lại hết mấy ý đùa giỡn.
“Bảo người của anh đưa Thẩm Niệm Niệm từ thành phố H về Hải Thành, ảnh tôi sẽ gửi cho anh. Đừng làm giống như đón về, tốt nhất làm cho người khác nghĩ là cướp máy bay.”
“Tôi là một cậu bé ngoan, đại ca, anh muốn chơi cái gì?”
Hạ Tử Thu nghe xong cảm thấy vô cùng kích thích.
“Tôi có thể dùng vũ khí không?”
“Tôi nói là cướp máy bay anh có hiểu không? Đương nhiên là làm giống như là lính đánh thuê hay là khủng bố rồi.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ Hạ Tử Thu gần đây quá rảnh rỗi, rảnh đến mức khua môi múa mép với anh rồi.
Hạ Tử Thu không biết Diệp Ân Tuấn đang dự tính cái gì, cười nói: “Vậy thì tốt, nhưng lỡ như tôi chơi lớn rồi, đại ca, anh phải cứu tôi đó.”
“Còn tùy thuộc vào tình hình không làm tổn thương người vô tội nữa.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy, cũng lười nghe Hạ Tử Thu léo nhéo.
Anh trực tiếp gửi ảnh Thẩm Niệm Niệm qua, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta.
“Xử lý chuyện bên đó đi, đến Hải Thành có nhiệm vụ cho anh.”
“Ổ.”
Hạ Tử Thu thờ ơ trả lời.
Trong vòng hai tiếng đồng hồ, bên phía Phi có tin tức, nói rằng Thẩm Niệm Niệm bị cướp máy bay, không giống người của Vu Phong, nhưng hỏa lực rất dữ dội, ai cũng lão luyện, đến mức người của Vu Phong bị thương quá nửa.
Diệp Ân Tuấn chỉ nhẹ nói: “Phát lệnh truy nã, truy nã toàn diện Thẩm Niệm Niệm.”
“Vâng.”
Làm xong mọi việc, Diệp Ân Tuấn mới cầm hộp thuốc đi vào phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ say, hàng lông mày không còn cau chặt nữa, sắc mặt ửng hồng dụ người làm ác.
Diệp Ân Tuấn bất giác nuốt nước bọt, rất muốn làm một hiệp nữa, nhưng nghĩ đến thân thể Thẩm Hạ Lan đành dằn lòng xuống, trong mắt hiện lên một tia trầm tư.
Anh vén quần áo của Thẩm Hạ Lan lên, thấy vết thương trên lưng cô không những không đóng vảy mà còn rất đỏ, sưng tấy, anh biết sau khi trở về Hải Thành, cô nhất định không có thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Ân Tuấn thở dài, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
Thẩm Hạ Lan mặc dù đang ngủ, vẫn đau đến giật mình, bất giác lầm bầm: “Niệm Vi, nhẹ một chút, tớ không có da dày như chồng cậu.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, sức lực cũng giảm đi rất nhiều.
Sau khi bôi thuốc cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại bước vào phòng tắm.
Anh bấm một dãy số.
“Có gì thì nói, đêm hôm không biết cần phải ngủ sao?”
Thanh âm Tô Nam không tốt lắm, có chút bất mãn nói.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đang làm việc?”
“Cái này cũng phải báo cáo? Diệp Ân Tuấn, chúng ta ngang hàng, ngang hàng hiểu không? Phải rồi, anh cả Trạm hôm nay bảo tôi hỏi anh, cấp bậc của anh vẫn còn, khi nào thì trở lại quân đội? Còn nữa, lần này anh trở về cũng nhanh đó, tôi cứ tưởng còn phải ở trong đó mười bữa nửa tháng chứ.”
Tô Nam châm một điếu thuốc, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ ngay bên cạnh: “Lại hút thuốc? Còn chưa cai sao?”
“Lỗi của anh hai, bệnh thần kinh của anh ấy chịu không nổi, muốn cùng anh hút thuốc, anh bị anh ấy kéo lên thuyền giăc.”
Diệp Ân Tuấn nghe Tô Nam ở trước mặt vu cáo mình, không khỏi có chút buồn cười.
“Dập đi, ra ngoài nói chuyện điện thoại, em buồn ngủ.”
“Được được, em ngủ, em ngủ đi.”
Tô Nam xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
“Anh nghe chưa? Vợ tôi vì anh mà đuổi tôi ra khỏi phòng, cho nên rốt cuộc anh có chuyện gì?”
“Ngày mai dành chút thời gian phẫu thuật cho tôi.”
Tô Nam nghe Diệp Ân Tuấn nói thì sửng sốt một hồi.
“Anh lại làm sao vậy? Tôi nói này anh hai, anh đừng mỗi ngày nhiều chuyện như vậy được không? Thẩm Hạ Lan của anh còn chưa chạy trốn tôi nói cho anh biết, là do thắp hương tám đời cầu xin tổ tiên nhà anh mới có con dâu như vậy. Anh nếu còn nhiều chuyện như vậy, coi chừng người ta đi thật. Tôi lúc đầu theo đuổi Tử Đồng, cũng không có lắm chuyện như anh.”