Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cô gái nhỏ đánh trận tuyết trên con phố sầm uất như chốn không người, tiếng cười ngân vang đến tận trời xanh, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên vui vẻ, bất giác cong khóe môi.

Diệp Ân Tuấn đi tới cạnh anh ta, nhàn nhạt nói: “Bây giờ có phải cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi không?”

“Ừ.”

Tống Dật Hiên gật đầu.

Anh ta tận tay kết thúc sinh mệnh của mẹ, đối với anh ta mà nói là một vết nứt không thể bước qua được, nhưng nhìn thấy vợ và em gái mình có thể vui vẻ như vậy, sau này cũng không cần lại chịu uy hiếp nữa, Tống Dật Hiên lại cảm thấy mình làm vậy rất xứng đáng.

Anh ta bỗng ý thức tới gì đó, lập tức quay đầu nhìn sang Diệp Ân Tuấn.

“Anh đang an ủi tôi?”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là chấp hành nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ vợ tôi giao cho tôi. Cô ấy hi vọng anh có thể vui vẻ.”

Con ngươi Tống Dật Hiên khẽ sững sốt.

“Anh nói cho em ấy rồi?”

“Tôi chỉ nói với cô ấy Lưu Mai nhồi máu cơ tim đột phát qua đời, chết ngay trước mặt anh, những chuyện khác tôi không nói, tôi cũng không biết gì không phải sao?”

Lời này của Diệp Ân Tuấn rất có trình độ nghệ thuật.

Tống Dật Hiên im lặng.

Bây giờ xem ra Diệp Ân Tuấn thật sự rất hiểu Thẩm Hạ Lan, cũng rất tốt với cô, cho nên anh ta có thể yên tâm rồi.

“Sau này nếu anh dám không tốt với Hạ Lan, dù tôi đã kết hôn, tôi cũng sẽ đón Hạ Lan về nhà, anh đừng hòng lại đón em ấy đi khỏi tay tôi.”

Lời vừa Tống Dật Hiên vừa nói ra, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Anh không có cơ hội này.”

“Tốt nhất là vậy.”

Hai người đàn ông khá im lặng, hai người phụ nữ lại chơi vui đến không biết trời trăng.

Diệp Ân Tuấn thấy mặt Thẩm Hạ Lan đỏ bừng, trên đầu cũng chảy mồ hôi, nhớ tới thân thể cô còn yếu, liền nhấc chân đi tới.

“Được rồi, đừng chơi nữa, xem em đầu đầy mồ hôi kìa.”

Diệp Ân Tuấn lấy khăn giấy khô ráo trong túi ra lau trán cho cô.

Hồ Ngọc Duyên ê răng đến sắp gãy rồi.

“Ông xã, em cũng đổ mồ hôi rồi.”

Hồ Ngọc Duyên chu môi nhìn Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên mỉm cười, bước tới ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng nói: “Chỗ nào đổ mồ hôi? Anh xem xem.”

Nói xong, đôi tay anh ta lập tức sờ lên chiếc eo thon của cô ấy.

Hồ Ngọc Duyên cả kinh, mặt đỏ tới tận cổ, cô ấy đẩy Tống Dật Hiên một cái, khẽ nói: “Đừng làm loạn, đây là ở ngoài đâu.”

“Ừa, nếu không ở ngoài, anh sẽ trực tiếp xem toàn thân em rồi.”

Hồ Ngọc Duyên lại cạn lời, mặt đỏ đến không nhìn nỗi nữa.

Thẩm Hạ Lan trêu chọc: “Ồ, nói lời tình gì đây ta? Xem sắc mặt cô bé nhà chúng ta cũng thay đổi rồi.”

“Lời tình đương nhiên là không thể nói cho em nghe, nếu em muốn nghe, tìm Diệp Ân Tuấn nhà các em đi.”

Tống Dật Hiên không nặng không nhẹ mắng Thẩm Hạ Lan một câu.

Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn Diệp Ân Tuấn, tủi thân nói: “Ông xã, anh ấy mắng em!”

“Không sao, sau này trên hôn lễ anh ta chúng ta cứ ra sức náo động phòng là được.”

Câu này của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, khóe miệng Tống Dật Hiên liền giật liên hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK