Nói đến đây, Hồ Ngọc Duyên cười cười vô cùng ngọt ngào.
Nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói tiếp: “Em có biết không, mấy năm nay chị vẫn luôn ở nước ngoài chính là vì để tìm bóng dáng của anh ấy, nhưng mà lại không hề có một chút tin tức nào hết, năm nay công ty của ba chị ở bên đây xảy ra chút vấn đề, một mình ông ấy không thể gánh vác nổi, không thể không lối chị trở về hỗ trợ. Chị mới bất ngờ phát hiện ra anh ấy, thế mà người đàn ông mà chị muốn tìm lại ở cùng một thành phố với chị, cho nên mới nói có phải đây chính là duyên phận mà ông trời đã sắp xếp?”
Thẩm Hạ Lan nghe cô ta nói như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì.
“Cho nên chị bắt đầu theo đuổi?”
“Đúng vậy đó, chị tìm nhiều năm như vậy rồi mới tìm được, làm sao chị có thể tặng anh ấy cho người phụ nữ khác chứ. Chị nghe nói là anh ấy bị tổn thương tinh thần muốn đi ra ngoài du lịch vòng quanh thế giới, chị liền đi theo rồi không ngừng tạo ra những cuộc gặp mặt ngẫu nhiên với anh ấy, đáng tiếc là anh ấy căn bản không nhớ rõ chị?
Nói đến đây, ít nhiều gì Hồ Ngọc Duyên cũng có chút đau lòng. Thẩm Hạ Lan an ủi cô ta: “Lúc đó Tống Dật Hiên là quân nhân, cứu người và bảo vệ hòa bình là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy cứu nhiều người như vậy, làm gì có khả năng nhớ hết chứ, với lại hiện tại anh ấy đã xuất ngũ rồi, đương. nhiên sẽ không suy nghĩ đến những chuyện cứu người hồi lúc trước. Huống hồ gì lúc đó chị mới có mười tám tuổi, bây giờ chị đã hai mươi sáu tuổi rồi, trôi qua nhiều năm như thế, làm sao anh ấy có thể nhớ được?”
Cho nên là không nhớ rõ thì cũng thôi, dù sao chị nhớ là được rồi, chị thích là anh ấy, chị sẽ cố gắng thích anh ấy, để anh ấy cũng thích chị, thế là hoàn mỹ.”
Hồ Ngọc Duyên cười vô cùng tươi. Đây chính là tình yêu. Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi trong lòng.
Tống Dật Hiên này cũng coi như là người ngốc có phúc của người ngốc.
Hồ Ngọc Duyên thật lòng với anh ta, cho dù có đánh đổi hay trả cái gì đó, chỉ mong là hai người bọn họ có thể đi đến răng long đầu bạc.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Nếu như chị nói chuyện này cho anh ấy biết, nói không chừng anh ấy sẽ đối xử với chị tốt hơn.”
“Chị mới không cần, cái chị muốn là anh ấy thích chị bởi vì chị là chị, mà không phải là bởi vì cái khác.” Hồ Ngọc Duyên lại tự tin nói. Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hồ Ngọc Duyên vô cùng phù hợp với gout của mình.
“Được rồi, em sẽ giúp chị bảo vệ bí mật này. À đúng rồi, Từ Hiền Trang đó là có chuyện gì xảy ra vậy, chị đã theo đuổi Tống Dật Hiên như thế, chắc là chị không thể không biết cái cô Từ Hiền Trang này, làm sao lại để cô ta xuất hiện vậy?”
Bây giờ nghỉ tới Từ Hiền Trang, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hồ Ngọc Duyên cũng phiền muộn nói: “Cái cô Từ Hiền Trang này chính là bạch liên hoa, là trà xanh tiêu biểu. Cô ta với Tống Dật Hiên tiếp xúc với nhau hoàn toàn là do chuyện bất ngờ, trong một buổi gây quỹ xã hội, Tống Dật Hiên đi ngang qua liền thuận tay giúp đỡ một cô sinh viên đại học, đó chính là Từ Hiền Trang. Mặc dù lúc đó chị biết
nhưng mà chị không có cách nào ngăn cản chuyện này, dù sao thì Tống Dật Hiên làm việc tốt mà, ai biết được Từ Hiền Trang lại động tâm tư với anh ấy, trên đường đi chị cũng không nhìn thấy bọn họ liên lạc với nhau, cũng không biết là Từ Hiền Trang dùng thủ đoạn gì thế mà lại biết hành tung của Tống Dật Hiên rõ như lòng bàn tay, thật sự rất đáng ghét!”